Tử
Tinh cung xa hoa khắp nơi đều rực rỡ tươi đẹp mê người, ở chỗ này bất kể là hoa
viên hay là bàn ăn cơ hồ đều dùng thủy tinh ngàn năm chế tạo mà thành, loại
thủy tinh này vốn vô cùng hiếm có, bất luận gió táp mưa sa màu sắc diễm lệ trải
qua hơn một ngàn năm hun đúc vẫn như lúc ban đầu thậm chí còn đẹp hơn, dùng thứ
này làm thành bàn đương nhiên sẽ khiến người ta rung động, lại trải qua ánh mặt
trời chiếu rọi càng làm người ta khó rời mắt…
Thị
vệ trong cung điện này cơ hồ mỗi ba giây có thể gặp một người, chỉ điểm này
cũng có thể thấy được cung điện thủ vệ sâm nghiêm đến mức nào, giờ phút này
trong hoa viên khổng lồ tươi đẹp khắp nơi đều tản mát vẻ đẹp mê người, bươm
bướm màu sắc xinh đẹp đập cánh bay lượn trong biển hoa.
Phóng
mắt nhìn lại, trong biển hoa này ngạo nghễ đứng thẳng một tòa Quan Hoa đình phi
thường xinh đẹp, toàn bộ Quan Hoa đình đều dùng thủy tinh trắng chế tạo thành,
ghế thì do đá tự nhiên tạo thành, một tòa đình trắng như tuyết đứng trong biển
hoa lập tức khiến hoa viên vốn không thể bắt bẻ càng thêm dệt hoa trên gấm.
“Bệ
hạ, tính toán thời gian tú nữ mới đại khái còn mười ngày nữa sẽ vào cung rồi,
thiếp thân tin tưởng nhất định sẽ có tiểu chủ tuyệt mỹ.” Người đang nói là một
nữ nhân không thể chê được, nàng có gương mặt xinh đẹp và nụ cười nhẹ nhàng,
đôi mắt đen như màn đêm cũng hết sức mê người, chỉ là trên mặt nàng lại nhìn
không ra chút huyết sắc, khuôn mặt trắng bệch cùng biển hoa diễm lệ càng trở
nên đối lập rõ nét.
Nghe
vậy, nam tử được gọi là bệ hạ ngước mặt lên, chỉ thấy gương mặt hắn tuấn mỹ dị
thường giống như tác phẩm điêu khắc xinh đẹp không cách nào soi mói, mà đôi mắt
tím sáng ngời kia lại bắn ra ánh sáng nhu hòa, tựa hồ người ta không cẩn thận
sẽ lập tức rơi vào, cái mũi thẳng tắp của hắn khiến người ta tán thưởng không
thôi, mà khóe miệng dày vừa phải kia lại luôn cong lên đẹp mắt, tóc nâu vừa mềm
lại sáng, dưới ánh mặt trời lóe ra rạng rỡ lộng lẫy…
Mặc
dù luôn cùng nam tử này gặp mặt, nhưng lòng nàng vẫn không khống chế nổi nhảy
‘bịch bịch’, chỉ vì hắn quá mức hoàn mỹ, đẹp đến không chân thật, lại khiến
người ta say mê như vậy, cũng làm cho nàng đau lòng…
“Hôm
nay hoa nở đẹp không?” Dạ Mị cũng không tiếp lời nàng mà nghiêng đầu nhìn về
phía biển hoa ưu mỹ.
“Bệ
hạ, Thuỵ Tuyết quốc không thể không lập hậu.” Nữ tử nghe hắn nói sang chuyện
khác, trong nội tâm hiện lên một chút đau đớn.
Thấy
nàng luôn nói về đề tài này, Dạ Mị rốt cục cũng thu hồi tầm mắt nhìn về phía
nàng không có chút huyết sắc nói: “Thi Hàm, trẫm đã nói xà hậu của Thuỵ Tuyết
quốc chỉ có thể là một mình nàng, nàng vẫn chưa rõ sao?!”
“Bệ
hạ, người phải biết thời gian của thiếp thân đã không còn nhiều, bệ hạ đừng phí
thời gian trên người thiếp thân.” Nói xong, đôi mắt nàng cúi xuống, lòng đau
đớn như dao cắt, vì sao trời cao không công bình như vậy, vì sao nàng còn chưa
kịp dùng sức yêu, mạng sống đã sắp trôi qua như vậy?!
“Nàng
nhớ kỹ, trừ nàng ra không người nào có thể đảm nhiệm vị trí xà hậu, cho nên
nàng phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, hiểu chưa?” Nói xong, Dạ Mị không
muốn nghe nàng nói tiếp, liền bảo người chăm sóc nàng rồi đi khỏi.
Hắn
rời khỏi một lúc, nàng đột nhiên ho khan, ngay sau đó, trên khăn tay trắng noãn
của nàng liền nhiễm máu, “Nương nương, ngài…” Mắt thấy nàng lại ho ra thiệt
nhiều máu, cung nữ nhịn không được chuẩn bị đi gọi ngự y, đã thấy nàng lắc đầu,
thê thảm cười cười “Không cần tìm ngự y, ta biết rõ thời gian của ta không còn
nhiều.” Nói xong, lau vết máu khóe môi nhìn về phía biển hoa, giờ phút này,
trong lòng nàng có một ý niệm, đó là trước khi nàng qua đời nhất định phải tìm
cho hắn một nữ tử yêu thích.