"Nương nương..." Miên Miên mang theo bộ dáng nặng nề trở lại Tử Vân các, Vô Tình thấy vậy không khỏi nhẹ giọng kêu.
“Ta không sao!” Miên Miên mỉm cười rồi đi đến gốc cây anh đào, ngồi trên xích đu ngước nhìn lên trời cao không hiểu là đang suy nghĩ chuyện gì.
“Mẹ, người không sao chứ?” Ngay khi yến hội kết thúc, Tử Tử cũng vội đi về với nàng cùng Vô Tình, nhìn Miên Miên thất thần mà không khỏi lo lắng.
Miên Miên mỉm cười rồi ôm lấy Tử Tử đến bên cạnh mình trên xích đu, Vô Tình thấy vậy vội đi vào trong chuẩn bị trà cùng hoa quả. Từ khi quay lại cung đến nay, Miên Miên cự tuyệt tất cả hạ nhân Dạ Mị ban xuống,chỉ giữ một mình Vô Tình bên cạnh, nàng sẽ không bao giờ có thể quên năm năm trước trong đám hạ nhân đó có kẻ đã phản bội nàng, nàng không thể tin tưởng những người nàng không quen được.
“Nương nương!” Vô Tình đem trái cây đặt lên bàn đá tiện tay đưa cho Miên Miên cùng Tử Tử mỗi người một quả táo bự, nàng cũng cầm lên một trái. Năm năm rồi, các nàng sinh hoạt cũng nhau lâu dần đã thành thói quen.
“Muội muội đối với cung nữ hầu hạ cũng thật tốt a!” Trong sân đột nhiên vang lên một gọng nói lạnh lùng.
Miên Miên chỉ nhìn thoáng qua Ngải Vân vừa mới đến rồi nhìn qua Vô Tình phân phó: “Vô Tình, ngươi mang Tử Tử vào phòng nghỉ ngơi đi!”
“Vâng!” Vô Tình vội vàng đứng dậy ôm lấy Tử Tử từ trong lòng Miên Miên rồi lại lo lắng ngoái nhìn nàng.
“Tỷ tỷ sao lại một mình tới đây? Nha hoàn của tỷ đâu?” Miên Miên chỉ chỉ ghế đá đối diện xích đu cho Ngải Vân.
Ngải Vân cười cười trực tiếp ngồi xuống rồi đưa tay lấy một viên ô mai cho vào miệng.
“Ngươi không sợ ta độc chết ngươi?” Miên Miên cười lạnh nói.
“Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi căn bản không biết ta sẽ đến!” Ngải Vân nói rồi tiếp tục lấy thêm một viên ô mai khác.
Miên Miên tựa người trên mặt ghế chậm rãi hỏi: “Ngươi tới có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn tâm sự với ngươi một chút thôi!” Nói rồi nhìn Miên Miên nói: “Nguyễn Miên Miên, chúng ta không có khả năng trở lại như xưa nữa cho nên lầ sau ngươi đừng hát bài hát đó ữa, mặc kệ ngươi hát bao nhiêu lần thì việc ta muốn giết ngươi cũng sẽ không thay đổi.” Ngải Vân âm lãnh tuyên thệ.
“Ngươi yên tâm đi, tối nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ta hát bài này!” Nói rồi ngồi thẳng lưng nhìn nàng ta cười nói: “Buồn cười không? Ta có cảm giác như một phút đồng hồ trước chúng ta vẫn còn ở thế kỷ 21, nhưng là giây phút này chúng ta lại ở Xà quốc này, hết thảy chính là do ngươi ban tặng, kỳ thật ta vẫn muốn hỏi ngươi điều này, từ nhỏ đến giờ ngươi chưa từng coi ta là bằng hữu sao?”
Ngải Vân nghe Miên Miên hỏi không khỏi cười lớn: “Nguyễn Miên Miên, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn ảo tưởng sao? Ta cho ngươi biết, từ khi biết ngươi ở nhà trẻ tới giờ ta chưa bao giờ coi ngươi là bằng hữu, muốn biết tại sao không? Có trách thì trách ngươi luôn được người ta ưa thích, chỉ cần nơi nào có ngươi nơi đó ta chỉ là một cái bóng mà thôi cho nên ta chán ghết ngươi, từ nhỏ đã ghét ngươi, lớn lên càng hận ngươi đến thấu xương!” Ngải Vân nhấn mạnh từng câu chữ đầy oán hận nhìn Miên Miên.
“Đã chán ghét ta như vậy sao lại còn tới nơi này, nhìn thấy ta ngươi không khó chịu sao?” Miên Miên hỏi ngược lại.
“Ngươi yên tâm, đêm nay là lần cuối ta nói chuyện với người như vậy, qua đêm nay ngươi tốt nhất nên cảnh giác một chút miễn cho không cẩn thận mà chết không minh bạch!” Nói rồi cười lạnh.
“Cái này cũng không cần ngươi lo lắng, cho dù ta muốn chết thì cũng phải là chết sau ngươi kìa!” Miên Miên không hề tức giận nói.
“Ha ha, Nguyễn Miên Miên, ngươi ở hiện đại đần như vậy, không nghĩ tới ở đây cũng vậy nha, ngươi xem ngươi có bao nhiêu ngây thơ, ngươi cho là ta nói giỡn với ngươi hay sao? Ta cho ngươi biết, ta muốn ngươi chết thì ngươi tuyệt đối không thể sống!” Ngải Vân tự tin cùng lạnh lùng nói.
“Vậy sao? Ta đây rất là chờ mong nha, ta muốn nhìn xem tài nữ thế kỷ 21 đến tột cùng là có bao nhiêu năng lực a!”
Thấy Miên Miên không hề bị mình chọc giận, Ngải Vân tức giận ném ô mai trên bàn cười lạnh: “Ta cho ngươi biết, ngươi đừng quá đắc ý, từ nhỏ tới lớn bất kỳ là vật ta muốn thì ta nhất định phải có được, nếu chiếm không được ta cũng tuyệt đối không để người khác chiếm được!”
Miên Miên nghe vậy cũng đứng dậy cười nhạt nói: “Ngươi nói nhiều như vậy không cảm thấy đau bụng sao?”
“Ngươi…” Ngải Vân chưa nói hết câu đã cảm thấy bụng mình có chút đau ê âm, “Ngươi hạ độc trên ô mai?”
“Ngươi yên tâm, không chết được đâu, còn nữa, cho dù ta muốn độc chết ngươi thì cũng không phải ở nơi này, ngươi nghĩ ta ngu đến vậy sao? Chỉ là một ít thuốc xổ thôi, ngươi cứ từ từ hưởng thụ!” Nói rồi ý cười hiện rõ trên mặt khiến Ngải Vân có chút ngơ ngẩn.
“Ngươi thật sự độc ác, chẳng lẽ ngươi đã biết ta sẽ đến đây sao?” Ngải Vân khó tin hỏi, nàng không tin nàng ta có thể biết được.
“Có tính toán trước thì sao? Ngải Vân, nói ngươi thông minh thì đúng là ngươi thông minh thật, nhưng là ngươi đần ở đâu a, chẳng lẽ ngươi đã quên ta cho tới bây giờ đều không thích ăn ô mai sao?” Nói rồi nhìn nàng ta trào phúng cười.
“Ngươi….” Ngải Vân nghiến răng nghiến lợi nói, “Được lắm Nguyễn Miên Miên, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nói rồi chật vật ôm bụng rời đi.
Miên Miên thấy nàng ta đi rồi liền thở dài một hơi rồi lần nữa ngồi xuống ghế, đúng lúc này thì Vô Tình mang theo Tử Tử từ phòng trong đi ra.
“Vứt đi a!” Miên Miên không quay đầu nói, nàng sớm biết nàng ta sẽ đến, cái tính bướng bỉnh ăn thua đó chắc chắn là sẽ đến tuyên chiến mà.
Vô Tình đem ô mai đem bỏ rồi lại mang lên một dĩa trái cây khác.
“Mẹ, người thật mạnh mẽ nha!” Tử Tử khích lệ nói.
“Tử Tử, mẫu thân kể chuyện xưa cho ngươi nghe nha!” Miên Miên cúi người ôm Tử Tử đặt lên đùi mình rồi chỉ tay lên trời nói: “Tử Tử ngươi xem, đó là chòm sao Bọ cạp, kia là chòm Bạch Dương…” Miên Miên ôn nhu kể sự tích 12 cung hoàng đạo cho Tử Tử nghe, mà Vô Tình ở bên cạnh sớm đã bị câu chuyện mê mẩn cả người, cả hai không phát hiện ra Miên Miên có bao nhiêu khó chịu, đêm nay nàng đã triệt để cắt đứt tình nghĩa với Ngải Vân, từ nay về sau không phải nàng ta chết thì sẽ chính là nàng, trò chơi này nàng không thể thua, nhất định không thể!