"Công
công..." Trên đường tới dục trì, nàng cố tình chậm bước, phi thường không
tình nguyện theo sau.
"Ai
nha, ngươi là đang làm gì nha? Ngươi chậm như vậy là muốn chờ bệ hạ tắm rửa
xong sao?" Đức Công công phi thường khó chịu kêu lên.
Nàng
nghe vậy liền ngước nhìn về phía hắn vẻ đáng thương nói: "Công công... Ta
biết rõ là ngươi tốt với ta, nhưng là... ta căn bản sẽ không hầu hạ người khác
tắm rửa, còn nữa... đây là buổi sáng a, người bình thường tắm rửa không phải là
buổi tối sao?" Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ dần.
"Cái
gì là người bình thường? Đây là thiên tử a." Đức Công công nói một câu
khiến nàng ngoại trừ cố gắng thuyết phục ông ta thì không còn biết nói gì hơn.
"Nhưng
là... vạn nhất ta hầu hạ không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Nghi phi
nương nương nha, ta nghĩ ngài vẫn là nên tìm người có kinh nghiệm hơn ta
đi."
"Cái
này người khác cầu còn không được, ngươi sao lại cứ trốn tránh, nói nữa, ngươi
cho rằng Nghi phi nương nương chỉ là một nương nương bình thường sao? Ta cho
ngươi biết, đã được nương nương nâng đỡ, ngươi cho dù hầu hạ không tốt cũng
không bị chém đầu đâu. Ngươi nhìn xem cái bộ dáng này của ngươi coi…ai…Ta thật
sự không muốn nói, xem a, ngươi chắc phải tích đức mấy đời mới được Nghi phi
nương nương nhìn tới a. Được rồi, đi nhanh nhanh lên!” Đức Công công nghiêm túc
nói rồi đẩy nàng rất nhanh đi lên phía trước.
Không
lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Đức Công công, nàng đã đứng trong một đại điện phi
thường hoa lệ, đưa mắt nhìn lên trên cao, đập vào mắt nàng chính là cái bảng to
đề "Liên trì dục nguyệt", nàng nhíu mày không tự giác thầm nghĩ, tên
đẹp a, đại mãng xà này quả nhiên rất không biết xấu hổ, nhà tắm mà cũng dám đặt
tên như vậy. Thật quá khoa trương!
"Nhanh
vào đi!” Đức Công công mở cửa đẩy nàng đi vào.
"Đức
Công công..." Mắt thấy cửa đã bị đóng lại, nàng sợ tới mức liên tục gõ cửa
la lên.
"Là
Hiểu Nguyệt sao? Tới giúp trẫm cởi áo." Bên trong truyền đến âm thanh lười
biếng của Dạ Mị, nàng nghe vậy không kìm được bĩu môi, thật sự muốn khóc mà, ô
ô, nàng không muốn hầu hạ mãng xà tắm rửa a!
"Người
đâu?" Thấy bên ngoài không có động tĩnh, âm thanh bên trong rõ ràng có
chút không vui lớn tiếng gọi.
Nghe
vậy, nàng hít một hơi sâu đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đờ ra vì sợ rồi đi vào, mới
vừa đi tới cửa nàng đã bị cảnh tượng bên trong làm kinh ngạc không thôi, trời
ạ, đây là nhà tắm hay là hồ bơi a? Cái này không phải quá lớn đi?!
Nhận
thấy có người tới, Dạ Mị nhíu mày mở mắt ngoái đầu nhìn, thời điểm thấy nàng
đứng đó không khỏi ngây ra nhưng rất nhanh chóng lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại là
ngươi?
"Bệ...
Bệ hạ...” Nàng vội cúi người hành lễ.
"Hiểu
Nguyệt đâu?"
"Ách?
Cái này... Ta không biết, ân... Chắc bọn họ hiểu lầm rồi a, cái kia... cái kia
bệ hạ, ta hiện tại liền đi gọi người tên Hiểu Nguyệt tới." Tìm được cớ,
nàng nhanh chóng định chuồn đi, nhưng ai biết được khi vừa quay đầu lại đã thấy
Dạ Mị tựa như tia chớp xuất hiện ở trước mặt nàng, quỷ a, nàng bị tốc độ của
hắn dọa lùi về phía sau, thời điểm nàng cho rằng mình sẽ ngã xuống đất thì eo
đột nhiên bị người ta dùng lực ôm vào, theo quán tình nàng vội đưa hai tay ôm
lấy cổ hắn.
Thời
gian như ngừng lại, nàng xấu hổ ôm cổ Dạ Mị, mà lúc này hắn cũng đang ôm lấy
vòng eo mảnh khảnh của nàng, đôi mắt như đá quí lóe ra một ánh sáng mê người,
khóe môi nhếch lên một nụ cười gian tà.
Chỉ
tiếc rằng sự hoàn mỹ của hắn cũng chỉ có thể khiến nàng ngây người trong chốc
lát, nàng giật mình buông cánh tay đang cổ hắn, mãnh liệt dùng sức giãy giụa
đẩy ra, hành động này dĩ nhiên dẫn đến việc nàng mông nàng đã tiếp đất rất chi
là thân mật.
"Ai
ui…, mông của ta…” nàng xoa xoa mông khẽ kêu lên.
Đứng
bên cạnh, sắc mặt Dạ Mị lúc này phi thường khó coi, chậm bước đi đến ngồi xổm
trước mặt nàng, một bàn tay nâng cằm nằng lên lạnh lùng hỏi: “Ngươi như vậy là
đang sợ ta?”
Ách…
Miên Miên sợ hãi nuốt nước miếng, khóe miệng run run, miễn cưỡng ép bản thân
bình tĩnh cười nói: “Không có, ta mới không có sợ…”
“Thật?
vậy ngươi vì sao phải đẩy ta ra?” Dạ Mị nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt như cũ
không hề có chút tình cảm.
"Nô
tỳ...” Nàng cúi đầu cố gắng tìm lý do giải thích, nhưng là tìm không ra a….
"Nhìn
trẫm…" hắn lần nữa nâng cằm nàng bức nàng nhìn thẳng mình.
"Nô
tỳ... Nô tỳ là sợ chính mình quá nặng, không dám để bệ hạ tốn sức. Bệ hạ đường
đường là thiên tử cao cao tại thượng, nô tỳ sao dám!” Nói xong chính nàng cũng
phải tự mắng mình đần, lý do nào không lấy lại lấy lý do ngu ngốc này.
Điều
nàng không ngờ là Dạ Mị nghe xong không hề giận dữ mà còn cười cười đỡ nàng dậy
nói: “Giúp trẫm cởi áo!”
Ngây
ngốc một hồi lâu nàng nhanh chóng đứng dậy, nội tâm không khỏi tự vấn, chẳng lẽ
trình độ nói dối của nàng tăng lên rồi sao? Nàng đau lòng trong phút chốc rồi
lại sung sướng cười, thật tốt, nói dối vậy cũng có thể qua ải, xem ra chỉ số IQ
của mãng xà không có cao bằng nàng nha.
Chỉ
tiếc chỉ số IQ của nàng cũng không thể giúp nàng trách được một trận đỏ mặt tía
tai khi nhìn về phía Dạ Mị: “Bệ…bệ hạ….”, Miên Miên giọng yếu ớt cầu xin.
"Hửm?"
Hắn hé mắt nhìn thoáng qua gương mặt cầu xin của nàng nhưng thủy chung vẫn
không động.
"Bệ
hạ... người… cái này... áo này ta sẽ không cởi a..." Thanh âm nàng mang theo
rung động, hiển nhiên là bị màn thoát y tắm rửa này của hắn dọa cho sốt ruột
không thôi. Thà hắn hung hăng mắng chửi thì may ra mạng này của nàng còn có thể
giữ lại, nhưng là hắn vẫn như cũ không nói một câu dọa nàng sợ tới mức ruột gan
cũng sắp trào lên họng rồi…
"Sẽ
không cởi?" Dạ Mị híp mắt nhìn về phía nàng không chút biểu tình hỏi.
Miên
Miên cắn chặt răng yếu ớt gật đầu.
Dạ
Mị nghe vậy nâng cằm nàng tựa phi tựa tiếu nói: "Tử Tinh cung cũng không
phải dưỡng phế vật, phàm là hạ nhân làm việc không tốt đều phải bị trừng phạt,
ngươi xem...", nói rồi chỉ vào chiếc bàn bên cạnh bồn tắm: "Chỗ đó
đốt đàn hương" nói xong liền khẽ vung tay, nắp đàn hương khẽ rơi xuống
trên mặt bàn, lộ ra một nén hương cháy dở.
"Từ
giờ trở đi, nén hương kia chia làm bốn, mỗi một phần tư nén hương trôi qua nếu
ngươi một kiện cũng không cởi giúp trẫm thì trẫm sẽ giúp ngươi cởi bỏ một phần,
ngươi nói xem nếu nén nhang cháy hết thì...” Nói tới đây Dạ Mị liền cười tà ác
nhìn nàng từ trên xuống dưới.