“Mẫu hậu muốn lựa chọn Đổng phi làm Xà hậu, nàng cảm thấy thế nào?” Dạ Mị đang ăn cơm nhìn Miên Miên dò hỏi.
Miên Miên nghe hắn hỏi thì ngừng lại động tác nhìn về phía hắn mỉm cười nói: “Những chuyện này bệ hạ nên tự quyết định lấy, thiếp thân không có gì để nói!” Nói rồi gắp một miếng rau bỏ vào trong miệng bắt đầu nhai.
“Thế nhưng trẫm muốn biết suy nghĩ của nàng!” Dạ Mị buông đũa nhìn Miên Miên.
Miên Miên thấy thế cũng bỏ đũa xuống, ôn nhu cười nói: “Nếu thiếp nói muốn nàng ta làm Hậu người sẽ cảm thấy thiếp dối trá sao? Nếu thiếp nói không muốn nàng ta làm Hậu, người có phải hay không sẽ nghĩ là thiếp ích kỷ? Vấn đề này bất kể thiếp trả lời như thế nào thì đều tỏ ra mình đang khó chịu, đã như vậy, không bằng bệ hạ cứ tự mình quyết định đi!”
Dạ Mị nghe nàng nói vậy cười cười nói: “Nàng suy nghĩ nhiều rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, Đổng phi vừa mới mất đi Tư nhi, mẫu hậu cảm thấy nàng ta khổ sở thì muốn sắc phong để nàng ta có động lực vui vẻ lên thôi!”
“Bệ hạ đã nghĩ như vậy sao còn hỏi thần thiếp làm gì?” Miên Miên hỏi ngược lại, nụ cười vẫn không tắt khiến người ngoài nhìn vào không thể đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Thế nhưng người trẫm muốn sắc phong lại không phải là nàng ta!” Dạ Mị nhìn Miên Miên có chút phức tạp nói, kỳ thực hắn muốn để cho nàng lên làm Hậu nhưng nếu làm như vậy thì một khi địch quốc phát động chiến tranh thì nàng chắc chắn sẽ trở thành người bị dư luận soi mói, hắn không muốn thấy nàng bị tổn thương, hắn nhất định phải hảo hảo bảo hộ nàng, mà nếu như vậy thì không thể để làm nàng Hậu được. Thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, nếu không phải nàng thì không có ai có đủ tư cách ngồi trên vị trí đó, đáy lòng của hắn thật khó chịu.
“Bệ hạ, thần thiếp muốn hỏi người một chuyện!” Miên Miên nghĩ rồi quyết định vẫn nên hỏi rõ thì hơn.
“Ân!” Dạ Mị gật gật đầu.
“Bệ hạ, lúc tiểu công chúa chết ngươi có thấy được tiểu công chúa không?” Miên Miên cẩn thận hỏi.
“Trẫm chỉ nhìn qua, nàng cũng biết, Đổng phi lúc ấy rất kích động, nàng ta ôm chặt tiểu công chúa một ngày không ăn không uống khiến không ai có thể tới gần. Trẫm tuy nói không thương yêu gì Tư nhi nhưng đã tận mắt nhìn Tư nhi lớn lên nên cũng có chút đau lòng, trẫm cũng biết Đổng phi đau lòng rất nhiều, dù sao đó cũng là cốt nhục của nàng ta!” Dạ Mị thở dài nói.
“Đúng vậy, sao có thể không đau lòng đâu này.” Miên Miên cũng thở dãi, nàng đã rõ ràng mọi chuyện, nàng cũng biết nếu để Dạ Mị điều tra ra thì tiểu công chúa chắc chắn sẽ không thể chết đơn giản như vậy, làm sao có người nghĩ tới Đổng phi lại chính tay giết chết tiểu công chúa đây? Biểu hiện của nàng ta khiến bệ hạ chứng kiến mà đau lòng thì còn ai nghĩ tới chuyện tiểu công chúa ‘ngoài ý muốn’ tử vong đây? Nếu nàng không vô tình nghe được chuyện đêm đó thì nàng cũng sẽ tin đó là sự thật, có một điểm Miên Miên cũng rất rõ ràng, Ngải Vân thống khổ là sự thật, nhưng nàng ta thống khổ chỉ vì nàng quá ích kỷ, vì hạnh phúc của bản thân mà hy sinh cả cuộc sống hài tử của mình.
“Làm sao vậy?” thấy Miên Miên có chút mất tập trung Dạ Mị lo lắng hỏi.
“Không, không có việc gì!” Miên Miên vội cười cười, nàng không thể không bội phục tâm cơ của Ngải Vân phi, nếu để người phát giác được tiểu công chúa dị thường như vậy nàng ta nhất định sẽ không chịu nổi. Thế nhưng nàng ta cũng rất thông minh, đã thể hiện tình thương mẫu tử mà ôm chặt thi thể không buông, mọi người cảm động tất nhiên sẽ không tiến lên cản trở, nàng ta có nói sớm hạ táng thì mọi người cũng không thể nghĩ tới điều gì khác được.
“Chuyện này trẫm muốn suy nghĩ thật kỹ!” Dạ Mị nói rồi lần nữa cầm đũa gắp một miếng thịt đưa vào chén Miên Miên.
Miên Miên thấy thế cũng cúi đầu tiếp tục ăn, một miếng thịt còn chưa kịp nuốt thì nàng chợi nhớ đến một việc quan trong liền ngước lên nhìn Dạ Mị nói: “Bệ hạ, người lựa chọn Đổng phi làm Xà hậu đi a!”
"Nương nương..." Vô Tình đứng ở bên kia nghe nàng nói vậy không khỏi lên tiếng.
Miên Miên liếc nhìn Vô Tình ý bảo nàng không cần xen vào rồi lại nhìn Dạ Mị chân thành nói: “Bệ hạ, thần thiếp nói là sự thật, ta nghĩ rồi, Đổng phi mất đi hài tử thật sự đáng thương, ta cũng đã là mẹ nên có thể hiểu được. Hơn nữa, sức khỏe Thái hậu dạo này cũng không còn được như trước, nàng đã muốn Đổng phi làm Hậu thì chúng ta cũng nên thành toàn!”
“Miên Miên…” Dạ Mị nghe nàng nói mà lòng có chút nghẹ ngào không biết làm sao nói ra.
Miên Miên thấy hắn khó xử vội nắm tay hắn nói: “Đổng phi đã không còn hài tử nhưng ta còn có Tử Tử, còn có người nữa a!” Nói rồi ôn nhu cười.
“Như vậy không công bằng với nàng!”
“Bệ hạ, có người cùng Tử Tử là ông trời đã cho ta rất nhiều rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi a, chúng ta cần giúp nàng ta sớm thoát khỏi nỗi đau này!” Nói rồi biểu lộ bộ dáng chân thành cười nhìn hắn.
Dạ Mị thấy vậy cũng không biết nói gì hơn, chỉ là trong lòng hắn có chút đau đớn, vì Miên Miên mà đau.
----------Một canh giờ sau----------
Dạ Mị vừa mới rời đi Vô Tình liền vội vàng đi tới cạnh Miên Miên nhịn không được hỏi: “Nương nương, người vì sao lại để cho Đổng phi làm Xà hậu? Ta thấy bệ hạ chính là muốn để cho người làm Hậu nha, còn nữa, nếu nàng ta làm Hậu thì chỉ sợ đối với chúng ta sẽ bất lợi a!”
Miên Miên nghe vậy chỉ cười ôn hòa nói: “Vô Tình, Ngươi phải biết ta cũng không làm gì mà không nắm chắc sự tình, nàng ta đã muốn làm Xà hậu thì cứ để cho nàng làm, ta muốn cho nàng biết rõ, mất đi con gái để lấy được ngai vị đó cũng không có gì hạnh phúc. Ta cùng nàng kết giao lâu như vậy, ta biết rõ nàng ra thuộc dang người vì tư lợi mà bất chấp sĩ diện, mặc kệ trong trường hợp nào nàng ta cũng hy vọng mình là người sáng chói nhất, lần này ta để cho nàng ta tỏa sáng, ta nhất định sẽ ở lúc nàng rực rỡ nhất mà đạp nàng xuống, ta sẽ cho nàng ngai vị Xà hậu cùng buổi lễ đăng quang khó quên!” Nói rồi giảo hoạt cười, trong lòng nàng biết rõ mọi chuyện, nàng tin tưởng bài học lần này sẽ khiến nàng ta cả đời khó quên a!