“Tuyết… Tuyết vương gia…” Ba cung nữ vừa rồi còn vênh váo ngút trời giống
như gặp quỷ, toàn thân run rẩy không ngớt.
Miên Miên ngước mắt nhìn người đến lập tức kinh ngạc, a… Nam nhân thật xinh
đẹp nha… Tóc đen phất phới trong gió, da thịt trắng nõn tựa như vừa trứng gà
mới bóc, đôi mắt màu tím nhạt lóe ra hào quang óng ánh, lông mi thật dài cong
như cây quạt, cảm giác hoàn mỹ không chân thực… Mà mùi thơm nhàn nhạt từ người
hắn bay ra làm cho nàng thư thái không thôi, chỉ là…
Chỉ là, nam nhân hoàn mỹ như thế lại ngồi xe lăn, mặc dù như thế sự hoàn mỹ
của hắn vẫn khiến Miên Miên quên hô hấp.
“Bất kể là người hay xà, đều phải có lòng khoan dung.” Tiếng nói dễ nghe
của nam tử vẫn thản nhiên cất lên.
“Dạ dạ, nô tài biết sai rồi, biết sai rồi.” Nghe vậy ba cung nữ đều quỳ
trên mặt đất không ngừng dập đầu nhận sai, trên trán đã trầy da chảy máu, các
nàng vẫn không dám dừng lại, hành vi quỷ dị như vậy khiến Miên Miên có chút
nhíu mày, các nàng vì sao phải sợ hắn như vậy? Hắn thoạt nhìn đáng sợ như vậy
sao?
“Đi xuống đi.” Một lúc sau, nam tử này mới nhàn nhạt mở miệng.
“Tạ vương gia, tạ vương gia.” Ba cung nữ
như trút được gánh nặng vội cắm đầu tạ ơn, tiếp đó nhanh chóng lảo đảo chạy vào
hẻm nhỏ.
Miên Miên nhìn hắn cảm kích nói: “Cảm ơn
ngươi.”
Nam tử nghe vậy thuận tay ném cho
nàng một cái khăn tay, Miên Miên thấy thế cầm lấy khăn tay từ từ lau nước mắt
trên mặt cùng với chỗ bị đánh đau đớn, mùi thơm trên khăn tay khiến Miên Miên
bất giác mỉm cười, mùi hương thật dễ chịu.
“Mềm yếu nhất định bị khi phụ sỉ nhục.”
Nam tử nhìn nàng thản nhiên nói, sau đó ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trăng
giờ phút này vừa vặn chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn, khiến hắn xinh đẹp
như kim cương làm người ta hoa mắt, ngay một khắc này, tim đột nhiên ngăn không
được nhảy loạn lên, một loại cảm xúc khó nói nên lời đang từ từ xông vào lòng
nàng.
“A, khăn tay của ngươi.” Miên Miên ngẩn
ra, nhìn nam tử lăn xe từ từ đi xa.
“Ném đi.” Hắn cũng không quay đầu lại
nói.
Miên Miên vội đứng dậy chạy đến trước
mặt hắn thành khẩn nói: “Ngươi ở nơi nào, ta tiễn ngươi trở về.”
“Bỏ đi.”
“Ta đưa ngươi đi.”
“Đi, nhanh.” Hắn cao giọng, Miên Miên
thấy thế lui về sau một bước, nam tử lần nữa lăn xe đi về phía trước, Miên Miên
lặng đi vài giây rồi lại đi lên phía trước trực tiếp ở sau đẩy xe lăn hắn đi về
trước.
“Ngươi muốn chết phải không?” Nam tử
lạnh lùng cảnh cáo.
“Ngươi đã nói, phải biết khoan dung
người, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một câu khác, đó chính là tri ân đồ báo
(có ơn tất báo), dù cho ngươi giết ta, ta cũng sẽ không hối hận, dù sao… Dù sao
ta cũng không thuộc về thế giới này, chết có sao đâu!” Miên Miên cố chấp nói.
Nghe vậy, nam tử thoáng dừng một chút,
nói tiếp: “Ngươi thật không sợ chết?”
“Sợ!” Miên Miên không cần suy nghĩ liền
thành thật trả lời.
Nghe vậy, nam tử đột nhiên cười cười,
thấy thế Miên Miên cũng nhếch miệng cười cười, chỉ là nàng đơn thuần cũng không
biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào, những cao thủ khát máu trốn trong bóng tối kia,
chỉ cần nam tử phát tín hiệu, sẽ gặp như gió lốc xuất hiện, chỉ cần bọn họ vừa
xuất hiện, trên mặt đất tất sẽ lưu lại thi thể, mà nàng thiếu chút nữa đã đi
vào con đường chết…