Lúc này hai người đã ở trong phòng bệnh nói chuyện thật lâu, ba tiếng ma lực phản phệ bất tri bất giác liền qua, phương đông hừng sáng, ánh mặt trời phá mây mà ra.
Thẩm Diệc Thanh thu hồi xúc tu tác loạn, biến trở về hình dạng nhân loại.
Tâm tình Thẩm Diệu rối rắm, mắt mở trừng trừng nhìn bạch tuộc bự ngốc manh hòa tan biến trở về nam thần anh tuấn mà lúc trước mình đã trồng cây si một thời gian.
Thẩm Diệu cự tuyệt thừa nhận giữa hai người tồn tại quan hệ yêu đương, cho nên sắc mặt Thẩm Diệc Thanh không dễ nhìn lắm, ánh mắt hắn mất mát, khóe miệng nặng trịch trễ xuống, ỉu xìu mặc từng món quần áo nhân loại vào, bởi vì không cần ngụy trang thêm gì nữa, cho nên hắn quyết đoán vứt bỏ ba lớp quần giữ ấm đã trung thành theo mình hơn một tháng, cuộn quần giữ ấm thành cục vứt vào soạt rác.
Thẩm Diệu chớp chớp mắt: “Sao lại ném quần giữ ấm?”
“Anh không sợ lạnh, không cần mặc.” Giọng điệu Thẩm Diệc Thanh suy sụp giải thích, “Trước đây vẫn luôn mặc chỉ là để giả người giống hơn một chút thôi.”
Thẩm Diệu buồn cười: “Giả cho ai nhìn? Cũng chẳng có ai rảnh rỗi sinh nông nỗi kiểm tra xem bên trong anh có mặc quần giữ ấm không.”
Mặt già của Thẩm Diệc Thanh đỏ lên, thẳng thắn thành khẩn nói ra băn khoăn của mình lúc trước: “Vậy lỡ như em đột nhiên cởi quần anh thì sao?”
Ánh mắt Thẩm Diệu mê man: “… Anh nghĩ hơi nhiều rồi.”
Thẩm Diệc Thanh đưa lưng về phía Thẩm Diệu mặc quần áo tử tế, nghĩ nghĩ, mở nút áo kéo ra hai khối cơ ngực cường điệu, lại mười phần tâm cơ dùng ngón tay lướt qua một đường giữa hai khối cơ ngực, khiến cái khe không rõ ràng kia nhìn rõ hơn chút, không chỉ thế, hắn còn trung thực tái hiện lại dấu hôn của Thẩm Diệu trên người mình ba tiếng trước. Làm xong hết, Thẩm Diệc Thanh phóng khoáng xoay người lại, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Diệu lóe lên, mang theo một loại vui vẻ chột dạ nói: “Mấy tiếng trước không phải em đột nhiên cởi quần của anh sao?”
Thẩm Diệu bỗng dưng nghẹn lại. Cậu liếc sang Thẩm Diệc Thanh, nhìn một cái liền thấy vết đỏ mờ ám trên cổ và cơ ngực đầy đặn của đối phương, không khí tình dục trước đó tạm thời tản đi bởi vì hồi ức thơ ấu lập tức ngóc đầu trở lại dưới dạng ám chỉ này. Nhớ tới biểu hiện làm càn dâm đãng của mình sau khi bị kỳ lân thúc tình, Thẩm Diệu nhất thời mất mặt đến độ các đốt ngón tay đều cứng ngắc, từ lỗ tai đến cổ cậu nóng rực, mặt ửng đỏ máy móc xoay đầu đi, rũ mắt nhìn chằm chằm chân mình, nhưng vừa nhìn cậu lại tức khắc nhớ ra cảnh tượng Thẩm Diệc Thanh cúi đầu hôn mắt cá chân mình lúc tình dục nóng bỏng, sau đó lại là một trận máu nóng xông lên. Thẩm Diệu thẹn thùng đến hoang mang lo sợ, tay chân đều không có chỗ để, cậu sụp đổ một chốc, liền hóa mất mặt thành nóng nảy, vèo một phát xoay đầu căm tức nhìn thẳng vào Thẩm Diệc Thanh đang nhìn chằm chằm mình, đỏ mặt gầm nhẹ: “Cũng không phải em tự nguyện như vậy! Là con kỳ lân kia thúc tình em!”
Thẩm Diệc Thanh há miệng, Thẩm Diệu cũng không dám nghe xem hắn nói gì, chỉ vội vàng nện ván giường dời đi trọng điểm, cáu giận nói: “Hôm nay em phải đánh gãy chân hắn!”
Thẩm Diệc Thanh đi dạo đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diệu đang cực kỳ mất tự nhiên, nắm lấy bàn tay nện giường của cậu xoa xoa, nói: “Em không cần tự mình đánh, chân hắn gãy rồi.”
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệc Thanh: “Bốn cái đều gãy.”
Thẩm Diệu: “Anh đánh hả?”
“Đúng, anh bắt hắn lên sân thượng, đánh một trận xong ném xuống.” Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu lấy lòng nói, “Diệu Diệu, nếu em chưa hết giận anh liền đi ăn hắn.”
“Thôi.” Thẩm Diệu vẫn còn lý trí, chịu đựng ghê tởm nói, “Mặc dù hắn là đồ bại hoại, nhưng năng lực chữa thương của kỳ lân rất quý, lần này cho hắn ăn giáo huấn, phỏng chừng về sau hắn cũng sẽ biết tém lại.”
Thẩm Diệc Thanh gật đầu thật mạnh một cái: “Diệu Diệu nói đúng.”
Trong phòng bệnh tĩnh lặng vài giây, ánh mắt Thẩm Diệu chợt lóe, mãnh liệt nhìn thẳng Thẩm Diệc Thanh, đột ngột đặt câu hỏi: “Nhưng mà sao anh lại đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh?”
Thẩm Diệc Thanh sợ hãi cả kinh!
Trước đó hắn bị kỳ lân vô sỉ chọc giận mờ đầu, giáo huấn đối phương xong lại gặp lời mời nhiệt tình như lửa của Thẩm Diệu, qua một trận lăn lộn, hắn cũng quên là mình vốn không nên xuất hiện trong phòng bệnh!
Thẩm Diệc Thanh không ôm hy vọng hỏi: “Anh nói trùng hợp đi ngang qua em có tin không?”
Thẩm Diệu dùng ánh mắt nhìn biến thái tỉ mỉ nhìn hắn một chốc, một lời nói toạc ra: “Em biết, anh theo dõi em.”
Thẩm Diệc Thanh không thể phản bác, đành phải mang vẻ mặt đau khổ nhìn Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu nhạy bén nhìn quét phòng bệnh, nâng tay chỉ hướng tủ quần áo: “Chỉ một chỗ này có thể giấu người, anh vẫn luôn trốn ở trong đó nhìn lén em hả? Anh theo dõi mấy ngày?”
“Diệu Diệu em đừng nóng giận, ” Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ trên mặt đất, nắm tay Thẩm Diệu hôn hôn mu bàn tay, dùng âm thanh từ tính lại dịu dàng xin khoan dung, “Anh biết theo dõi em không đúng, chỉ là anh quá thích em, muốn được nhìn em nhiều hơn, hơn nữa còn không phải là chó ngáp phải ruồi cứu được em sao?”
Thẩm Diệu yên lặng mím môi thành một đường, mặc kệ nói thế nào, vừa nghĩ mấy ngày nay kỳ thật 24 giờ mình đều bị Thẩm Diệc Thanh giám sát, trong lòng cậu vẫn không quá thoải mái.
Thẩm Diệc Thanh lập tức bán thảm: “Diệu Diệu, em xem tủ quần áo chật hẹp như vậy, anh ở bên trong bị ép thành hình chữ nhật luôn…”
Thẩm Diệu nghe ba chữ hình chữ nhật liền nhớ tới cái cảnh nguyên hình khổng lồ của Thẩm Diệc Thanh chui qua cửa sổ vào trong phòng bệnh, không cẩn thận bật cười, sau khi cười xong cậu nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Bị ép thành hình gì đều là đáng đời.”
“Đúng, anh đáng đời.” Thẩm Diệc Thanh nâng tay, ngón tay biến thành xúc tu, như tia chớp bắn tới cái bàn đối diện giường, gỡ bàn phím máy tính Thẩm Diệu mang đến chơi game ra, cuốn trở về đặt trên mặt đất, lập tức biến ra thêm một xúc tu, trải hai cái xúc tu song song trên bàn phím, mềm giọng cầu xin, “Cục cưng em xem, anh quỳ bàn phím luôn nè.”
Cơ mặt Thẩm Diệu run rẩy, hung hăng trừng Thẩm Diệc Thanh, không nói lời nào.
Thẩm Diệc Thanh lại biến ra thêm một cái xúc tu, ba cái xúc tu thô to chen chúc đặt trên bàn phím, Thẩm Diệc Thanh ngửa đầu dùng ánh mắt vô tội như chó con nhìn Thẩm Diệu, nói: “Quỳ thêm một chân thôi, thêm nữa liền quỳ không được.”
“Phụt…” Thẩm Diệu hết nghiêm nổi, bị Thẩm Diệc Thanh chọc cười.
“Về sau không được lén theo dõi em như vậy nữa, nghe không?” Thẩm Diệu vươn tay nắm hai bên gò má Thẩm Diệc Thanh, nghiêm túc xác nhận.
“Nghe rồi, về sau không vậy nữa.” Thẩm Diệc Thanh điên cuồng gật đầu, ánh mắt chân thành tha thiết nói, “Về sau anh đều quang minh chính đại theo em.”
Thẩm Diệu nhất thời sinh ra một loại ảo giác bị thuốc bôi da chó dính phải.
Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ trên mặt đất ôm cẳng chân Thẩm Diệu, ngửa mặt hỏi: “Em muốn chừng nào thì bắt đầu yêu đương với anh, ngày mai hay là ngày kia?”
Thẩm Diệu chần chờ rút chân trở về, nhẹ giọng nói: “Em còn chưa nghĩ ra. Em thừa nhận em rất có thiện cảm với anh, nhưng mà ‘Thẩm Diệc Thanh’ trước đây em có thiện cảm là do anh giả trang.”
Trong phần lớn trí nhớ của cậu, Thẩm Diệc Thanh đều là hình tượng vừa anh tuấn vừa hormone bùng nổ, kết quả đột ngột biến thành một ma vật ngốc manh đầu óc toàn yêu với đương, không hề có chỗ tương đồng nào với hình tượng vốn có, cho nên đối với Thẩm Diệu mà nói, kỳ thật đây là ngày đầu tiên cậu chân chính biết Thẩm Diệc Thanh, tương phản này quá lớn, dù sao cậu cũng phải tiêu hóa một chút.
Thẩm Diệc Thanh nói thẳng ra: “Anh đều luyện theo phim thần tượng đó.”
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệc Thanh vội vàng nói: “Nếu em thích anh nói vậy, anh có thể diễn mỗi ngày.”
Làm một con yêu quái diễn sâu, diễn diễn diễn quả thực không hề có áp lực!
“Đừng.” Thẩm Diệu lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thẩm Diệc Thanh, “Anh như vậy cũng… rất đáng yêu, nhưng mà anh phải để em thích ứng một chút.”
Trái tim treo cao cả đêm của Thẩm Diệc Thanh cuối cùng cũng buông xuống.
Cậu bạn nhỏ của kraken bảo bảo không có ghét bỏ hắn.
Lúc này trời đã sáng choang, ánh mặt trời nghỉ ngơi một đêm tinh thần thỏa mãn thông qua khe hở bức rèm chiếu vào, hết thảy trong phòng đều bị nhuộm nắng đến nhẹ nhàng, Thẩm Diệu đã ở trên giường nghỉ ngơi một hồi lâu, cậu đạp chân bị thương xuống đất cảm nhận một phen, nói: “Em cảm thấy chân em không thành vấn đề, hôm nay xuất viện đi, em về nhà dưỡng vài ngày rồi đi làm.”
Thẩm Diệc Thanh thấp thỏm xác nhận: “Xuất viện về nhà anh hả?”
Thẩm Diệu khẽ ừ.
Thẩm Diệc Thanh cười. Diện mạo hắn vốn dĩ tuấn mỹ mang theo chút tà khí, lúc tận lực căng lên thì trên mặt quả thực viết bốn chữ công tử trăng hoa, nhưng sau khi vứt đi tất cả ngụy trang, dáng vẻ hắn hiện tại quả thực tựa như học sinh trung học tỏ tình thành công, đôi mắt hoa đào cong lên, trong ánh mắt trong suốt tràn đầy vui sướng nhiệt tình kiểu thiếu niên, còn cười lộ ra một loạt răng trắng.
Thẩm Diệu sâu kín nhìn miệng Thẩm Diệc Thanh banh đến tận mang tai, nhất thời nghèo từ ngữ, không biết nên nhắc nhở thế nào cho tốt.
May mà mình là thợ săn ma, thấy nhưng không thể trách, không thì sợ là đã bị dọa ra bệnh tim, Thẩm Diệu nghĩ.
“Xin lỗi, anh đắc ý vênh váo.” Thẩm Diệc Thanh nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của Thẩm Diệu, vội chúm chím miệng thành độ lớn bình thường, cười đến vô cùng anh tuấn!
“…” Thẩm Diệu không khỏi muốn dùng máy xóa bỏ ký ức triệt tiêu đi cảnh vừa rồi!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vẫn thôi, thứ đó đã xóa mất rất nhiều hồi ức quý báu của cậu, từ giờ trở đi, cậu không muốn thiếu hụt dù chỉ là một giây đồng hồ ký ức nào nữa.
Thẩm Diệc Thanh làm thủ tục xuất viện cho Thẩm Diệu xong, lúc trở về phòng bệnh, Thẩm Diệu đang thu dọn đồ đạc.
“Cục cưng đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Diệc Thanh dùng một cái xúc tu quấn lấy eo Thẩm Diệu xách người lên đặt ở trên giường, một cái xúc tu khác quấn lấy di động trên bàn nhét vào tay Thẩm Diệu, khí phách mệnh lệnh, “Em chơi đi, anh thu dọn.”
Nói xong, Thẩm Diệc Thanh phân ra mấy cái xúc tu làm việc với hiệu suất cực cao, gom các loại quần áo và vật dụng hàng ngày cho Thẩm Diệu, xử lý rác rưởi còn lại.
Cảnh tượng này mặc dù hơi đáng sợ, nhưng trong lòng Thẩm Diệu lại có chút ấm áp, cậu mở di động lên nhấn vào trang cá nhân của Thẩm Diệc Thanh, dùng ánh mắt khác nhìn nhận Thẩm Diệc Thanh lại một lần nữa, lúc họ mới vừa trao đổi phương thức liên lạc, trong trang cá nhân của Thẩm Diệc Thanh chỉ có mấy tấm ảnh phong cảnh, Thẩm Diệu phóng to mấy tấm ảnh phong cảnh kia lên nhìn kỹ một lát, hỏi: “Đây là một hòn đảo nhỏ sao?”
Thẩm Diệc Thanh xáp qua nhìn: “Đúng, đây là đảo Banicks ba anh bảo vệ rất nhiều năm.”
Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở ra: “Em còn tưởng rằng đây là ba anh.”
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Thẩm Diệc Thanh: “Không, Banicks là một đảo lớn, ba của anh nhỏ hơn nó rất nhiều, cơ mà có vài hòn đảo cực nhỏ quả thật là không chứa nổi ba anh.”
Thẩm Diệu không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh ba Thẩm Diệc Thanh bao hết một hòn đảo nhỏ trong người.
Đồ vật thu dọn xong, Thẩm Diệu xuất viện, chân trước cậu vừa rời khỏi phòng bệnh khoa chỉnh hình, sau lưng chủ nhiệm Trần liền được y tá đẩy vào. Trên người chủ nhiệm Trần gãy xương nhiều chỗ, bị băng bó hệt như cái bánh chưng. Bởi vì sừng trên đầu bị bẻ gãy, nhất định phải tiến hành xử lý vết thương trên đầu, cho nên chủ nhiệm Trần vốn dĩ sắc đẹp không kém lại bị cạo thành đầu bóng lưỡng, nhìn qua thật sự thê thảm đến độ Thẩm Diệu cũng không nổi giận được, lần này hắn ta bị Thẩm Diệc Thanh trừng trị như vậy, về sau hẳn là cũng không dám làm những chuyện thiếu đạo đức đó nữa.
Thẩm Diệc Thanh lái xe mang Thẩm Diệu về nhà, nửa đêm hôm qua từ khi Thẩm Diệu bị chủ nhiệm Trần đánh thức thì vẫn luôn không ngủ, trong lúc đó lại tiến hành ba tiếng hoạt động kịch liệt, lại nghe kraken kể chuyện xưa ba tiếng, hiện giờ buồn ngủ không mở nổi mắt, đơn giản ăn chút bữa sáng Thẩm Diệc Thanh làm, an ủi Quất ca một tuần không gặp, trở lại phòng cho khách ngã đầu liền ngủ, một hơi ngủ thẳng đến chạng vạng.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Thẩm Diệu ngồi ở bên giường, mơ mơ màng màng dùng chân trần rà tới rà lui dưới đất tìm dép lê, nhưng dép lê không tìm được, lại đạp phải một thứ lạnh băng cứng rắn.
“… Hửm?” Thẩm Diệu phản xạ có điều kiện co chân lại, thăm dò nhìn xuống đất.
Thứ mà cậu vừa mới giẫm phải là một đồng vàng cổ, đồng vàng ấy thoạt nhìn đã hơi có năm tháng, mặt có khắc hoa văn bị nước mài mòn, loang lổ mơ hồ, mà đồng vàng ấy cộng với các đồng vàng khác cùng rải trên sàn nhà phòng khách, trải ra một con đường nhỏ ánh vàng rực rỡ, con đường ấy vẫn luôn kéo dài đến tận cửa phòng khách, rẽ ngoặt ở chỗ cửa, lại uốn lượn theo hướng cầu thang.
Hết chương 44