Hai người đồng loạt nhào về phía Lâm Viễn dưới đất, Thẩm Diệc Thanh xách cả người Lâm Viễn lên, ma vật nâng thân thể Lâm Viễn ở bên dưới cũng lộ ra bộ mặt thật —— trên sàn nhà, hơn mười con mộng mô thất kinh chi chi chít chít thét chói tai nhảy loạn xung quanh, thông minh chút thì lẻn vào đáy giường mất bóng, ngốc nghếch chút thì sợ tới mức chạy như điên quanh chân Thẩm Diệu, còn cho là mình đã chạy ra ngoài thật xa, có một nhóc con đặc biệt nhát gan còn sợ tới mức tè dầm tại chỗ, tưới mặt đất ướt ra một khoảnh hình tròn. Thẩm Diệu tay mắt lanh lẹ quơ một trận, nắm chặt hết từng cái từng cái đuôi xù xù của đám mộng mô trong lòng bàn tay, tay phải một hơi khống chế được năm con, mà tay trái lại chỉ bắt được một con.
Bởi vì con bên tay trái của cậu cực kỳ béo, hình thể không chỉ gấp ba lần mộng mô khác, nhưng cái đuôi thì lại không quá khác biệt, Thẩm Diệu sợ nắm đuôi sẽ kéo đứt đuôi nó, đành phải dùng tay trái nắm chặt cả người nó.
Sau khi thành công bắt giữ sáu ma vật nghi phạm, Thẩm Diệu nằm úp sấp quỳ dưới đất, nghiêng đầu nhìn xuống dưới giường.
Giờ phút này, sàn nhà dưới đáy giường vốn dĩ nên lát gỗ lại bị mộng mô dùng tinh thần lực khuếch ra một cái hố to, dáng vẻ cái hố kia tương đối quái dị, diện tích nó đủ để cho một người thành niên thông qua, từ góc độ của Thẩm Diệu không nhìn ra sâu cạn bên trong, mà vách hố thì bị màu sắc lưu chuyển sáng ngời tràn ngập, rất giống đường hầm không gian thường xuyên xuất hiện trong phim ảnh.
Đám mộng mô vừa mới thành công đào thoát chính là chui vào trong hố này, vậy hẳn đây là con đường nối liền thế giới hiện thực và thế giới giấc mơ, bên rìa hố có một mộng mô đang dựng thẳng người lên, lo lắng vẫy móng vuốt với sáu đồng loại trong tay Thẩm Diệu, mắt thấy chúng nó đều không có biện pháp chạy trốn, hơn nữa Thẩm Diệu còn có ý chui vào bắt mình, mộng mô đó đành phải hai mắt đẫm lệ rưng rưng từ bỏ bạn bè, kêu chi chi nhảy vào trong hố. Cơ thể nho nhỏ của nó mới vừa vào hố, cửa hố dùng tốc độ cực nhanh đóng lại, đáy giường vẫn là sàn gỗ xếp hàng chỉnh tề, hết thảy vừa rồi cứ như chưa từng phát sinh.
“Diệc Thanh, anh nghĩ biện pháp cứu tỉnh Lâm tiên sinh đi.” Thẩm Diệu nói.
Thẩm Diệc Thanh đặt Lâm Viễn ở trên giường, cù léc hắn.
Lâm Viễn bất an nhắm mắt lại vặn vẹo.
Thẩm Diệu quơ quơ mấy nhóc mộng mô trong tay, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Tổ chức thành đoàn thể đến trộm người à? Có biết bọn mày chọc phải chuyện lớn rồi hay không?”
Năm con kia sợ tới mức oa oa gọi bậy, một con tiếp một con ngất đi dưới áp lực mà Thẩm Diệu phóng thích…
Dáng vẻ mộng mô lai giữa hamster và sóc, thân thể mập ù có chút vụng về, mặt to mắt bự, móng vuốt phấn hồng, những đặc thù đó tương đối giống hamster; nhưng cái đuôi thô to lại xoã tung, trên vành tai mọc hai dúm lông nhung, nhìn lại có chút giống sóc, màu lông của chúng là một loại màu tím thủy tinh nhàn nhạt, có vài con trên người có lốm đốm và hoa văn nhạt, có con lại chỉ thuần một màu.
Con mộng mô mập trên tay trái Thẩm Diệu kêu chi chi hai tiếng, trong đôi mắt đậu đen tràn ngập kinh hoảng, thấy Thẩm Diệu nghe không hiểu tiếng mộng mô, nó liền mở cái miệng ba cánh ra, dùng tiếng người nói: “Tất cả mọi chuyện đều là một mình tui làm, họ chỉ giúp đỡ thôi, xin anh thả người nhà của tui ra.”
“Ngại quá, sáu đứa bọn mày một đứa cũng không thể thiếu, đều phải theo tao đến đại đội chấp pháp sự vụ đặc biệt một chuyến.” Thẩm Diệu lạnh lùng nói xong, dùng tay chọt chọt nhóc mập mạp, nói, “Sao mày lại béo như vậy?”
Theo động tác chọt chọt của Thẩm Diệu, thịt béo trên người mộng mô cũng rung rung theo, tựa như cái túi nước ấm mềm mụp, mỡ chảy từ đông sang tây, lại từ tây chảy sang đông. Mộng mô bị Thẩm Diệu chê béo, lập tức dùng hai cái vuốt nhỏ đến độ có thể xem nhẹ, liều mạng che cái bụng trắng mập mạp của mình, không vui trừng to cặp mắt đậu đen nói: “Tui chỉ là… có hơi béo xíu thôi, tui là nhà ẩm thực trong gia đình tui đó.”
Thẩm Diệu: “…”
Mộng mô cũng mắn đẻ hệt như hamster, cho nên một gia tộc mộng mô thường hết sức khổng lồ, một gia tộc quy mô bình thường có lẽ có tận mấy trăm con mộng mô.
Ba cánh miệng của mộng mô nhanh chóng mấp máy, một câu tiếp một câu tung ra: “Mấy người là thợ săn ma hả? Mấy người sẽ làm gì với tụi tui? Sao mấy người có thể chống cự thôi miên?”
“Làm gì với bọn mày?” Thẩm Diệu chậm rì rì nói, “Hẳn là làm chuyện mà bọn mày đã từng làm với Lâm tiên sinh, nhốt bọn mày một đoạn thời gian, cho bọn mày tiếp nhận giáo dục.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Nhóc mập ở trên tay Thẩm Diệu giãy dụa xoay đến xoay đi, trong đôi mắt đậu đen tràn đầy khó hiểu, “Rõ ràng là hắn viết được một nửa lại không viết tiếp, hắn sai trước, tui chỉ nghĩ một biện pháp để hắn tiếp tục viết thôi mà.”
Lúc này, Lâm Viễn rốt cuộc được Thẩm Diệc Thanh cứu tỉnh, hắn buồn ngủ không thôi mở mắt ra, nhìn sang hướng có âm thanh, mộng mô trong tay Thẩm Diệu đang tủi thân lên án “tội ác” của Lâm Viễn: “Cả nhà tụi tui đều ngồi chờ hắn làm cơm ăn, tiểu thuyết của hắn ăn ngon như vậy, tui ăn một miếng đã thích rồi, còn mang về nhà giới thiệu cho mọi người trong nhà ăn. Hắn làm tui căn bản ăn không vô tiểu thuyết khác, nhưng hắn lại cố tình vừa đứt chính là ba tháng, tui với người nhà tui nhai tác phẩm lúc trước của hắn một lần lại một lần, nhai đến độ một chút hương vị cũng không còn, tui thật sự là không nhẫn nại nổi nữa, cho nên mới nhốt hắn lại, bởi vì ba tháng đó tui ăn không ngon, đói gầy luôn…” Mộng mô càng nói giọng càng nhỏ, lúc nói xong lời cuối cùng liền chột dạ dùng hai vuốt hồng nhạt che mặt, giống như cũng biết mình thật sự không hề dính líu tới chữ gầy.
Lâm Viễn giống như du hồn từ phía sau Thẩm Diệu bay ra, trong mắt lóe ra ánh sáng, nghiến răng nghiến lợi trừng con mộng mô kia nói: “Chính là nó làm hả?”
Mộng mô sợ tới mức co rụt lại, nói năng lộn xộn: “Không phải nó!”
Lâm Viễn: “…”
“Tao thật sự là hận không thể bóp chết mày…” Lâm Viễn rít ra vài chữ từ trong kẽ răng, vươn tay nắm lấy con mộng mô kia căm giận nhéo một phen.
Xúc cảm còn mẹ nó rất tốt nhỉ, Lâm Viễn vừa phẫn nộ vừa thoải mái nghĩ.
Lúc này, thân thể mộng mô trong tay Lâm Viễn mãnh liệt uốn éo, thân mình mập ú bẹp một tiếng rớt ở trên sàn nhà, Thẩm Diệu thấy thế vội đạp lên đuôi nó phòng ngừa nó chạy trốn, mộng mô thấy hết đường để trốn, cái khó ló cái khôn, dùng dao động tinh thần lực thực thể hóa ngoại hình mình, một vầng sáng mông lung như khói nhẹ bao phủ cơ thể mộng mô rồi lại tản ra, ngay sau đó, một mỹ thiếu niên thoạt nhìn ước chừng mười tám mười chín tuổi sợ hãi xuất hiện trong vòng vây của ba người.
Lâm Viễn nhìn thấy mộng mô thực thể hóa ra hình người, hơi ngẩn ra.
Trên mặt thiếu niên là đôi mắt phượng dài dài, đuôi mắt hơi hơi nhướn lên, hai cánh môi hơi mỏng lại không có vẻ thiếu thịt, gương mặt nhỏ giống như một bàn tay Lâm Viễn là có thể che khuất, dưới khóe mắt là một nốt ruồi màu nâu dụ người, ánh mắt rưng rưng như ngậm nước, tóc dài đen mướt như mây thẳng tắp rũ đến bên hông, đánh mắt nhìn quả thực như là cổ nhân xuyên không tới đây.
Thẩm Diệu khó hiểu: “Mày cho là biến hình liền không bắt mày nữa sao?”
Lâm Viễn lại hoàn toàn nhìn ngây ngẩn cả người, ánh mắt đăm đăm, đỏ mặt ngây ngốc, nhìn chằm chằm mộng mô.
“Lâm tiên sinh?” Thẩm Diệu cạn lời một trận, vươn tay quơ quơ trước mặt Lâm Viễn, “Không phải chứ?”
Trước đó còn nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ nhất định phải bắt lấy mộng mô trừng rị một trận, kết quả biến ra một mỹ thiếu niên cổ điển liền như vậy?
“Không phải… không phải như cậu nghĩ.” Lâm Viễn vươn tay ôm trán, quay mặt đi không dám nhìn thiếu niên trước mắt.
Mộng mô tung ta tung tăng xoay theo tới trước mặt Lâm Viễn.
Lâm Viễn lại xoay người, mộng mô cũng xoay theo, Lâm Viễn không vứt nổi cậu ta, dứt khoát nhắm mắt lại, trán nổi lên gân xanh, nửa mất mặt nửa bất đắc dĩ nói: “Đây là dáng vẻ tình nhân trong mộng của tôi… cậu ấy là một người không tồn tại, chỉ là một hình ảnh… tưởng tượng dưới đáy lòng tôi thôi.”
Thẩm Diệu bừng tỉnh đại ngộ.
Mộng mô có năng lực xâm lấn thế giới ý thức của sinh vật khác, mộng mô ma lực càng mạnh càng có thể nhìn trộm được nhiều thứ, con mộng mô này kiểm tra ý thức của Lâm Viễn, tìm được hình tượng hắn khó lòng kháng cự nhất và dựa theo dáng vẻ kia biến thân, muốn cho Lâm Viễn mềm lòng.
“Xin lỗi, về sau tui không làm thế với anh nữa.” Mộng mô mang dáng vẻ tình nhân trong mộng của Lâm Viễn xin lỗi, “Nhưng mà anh có thể bảo đảm mỗi ngày một chương mới không?”
Lâm Viễn: “…”
Mộng mô hai mắt đẫm lệ rưng rưng: “Anh không đăng chương mới tui rất đói bụng, người khác viết ăn không được.”
Nhóc mập mạp cực kỳ tham ăn!
Lâm Viễn chân tay luống cuống, mở mắt ra liếc nhìn tình nhân trong mộng một cái, lại nhanh chóng nhắm mắt lại sợ bị mê hoặc, như thế vài lần, mặt Lâm Viễn đã đỏ đến không nhìn nổi.
Hết chương 71