Dám Chạy Xem!

Chương 24: Chương 24




Editor: VịtK

“cô tự nhìn lại mình đi, có người nào nói chuyện với sếp mình kiểu đó không?” Cảnh Phí ‘chậc’ một tiếng, “Tin nhắn gì, tôi có nhận được gì đâu?”

“Được rồi, anh không nhận được tin nhắn thì thôi, gặp phải sếp lớn như anh kiểu vậy tôi đúng là xui xẻo.” Kỷ Niệm Sơ cũng lười nổi giận, đang muốn cúp điện thoại. Đột nhiên khẽ cười một tiếng, giọng điệu mang theo vài phần buồn cười, “Đúng là tôi nhìn lầm anh mà, không ngờ anh cũng không từ thủ đoạn, cư nhiên đàn ông cũng cua được.”

“???”

“Tôi nói cho cô biết, đừng có mà chửi bới danh dự của tôi, cái gì mà cua đàn ông?” Cảnh Phí chưa kịp nói những lời này cho Kỷ Niệm Sơ, thì điện thoại cũng đã bị cúp ngang.

Vẻ mặ Cảnh Phí chết lặng khi bị cúp điện thoại, ngồi ở trên giường, đầu óc choáng váng muốn hôn mê, một lúc sau, mới nhớ tới mình phải chất vấn cái tên ‘đầu sỏ gây tội’ kia, trong phòng yên ắng lại, không có tiếng động gì.

Ủa người kia đâu, vừa rồi còn ở đây mà?

anh có chút nghi hoặc xuống giường mở cửa phòng, chỉ thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha cách đó không xa, hơi rũ đầu, đôi chân dài hơi mở rộng, tay rũ xuống giấu trong ống tay áo.

Bức màn bên cạnh bị kéo ra một ít, thời tiết bên ngoài giống như rất tốt, một tia nắng chiếu vào, chiếu trên sườn mặt nghiêng của hắn hiện ra ánh sáng nhạt.

anh lập tức nhìn có chút ngây người, chỉ là anh không chú ý, đôi bàn tay đang giấu ở trong ống tay áo của người đàn ông đang nắm chặt đến trắng bệch.

Mẹ nó, người đàn ông đẹp như vậy thì được cái gì? Cảnh Phí gom quần áo trước mặt rồi chậm rãi đi tới, mới vừa đi tới, còn chưa kịp há mồm nói chuyện, liền bị ăn một quyền vững chắc ngay chính diện.

“Mẹ kiếp, anh có bệnh à!” Cảnh Phí bụm mặt lui về sau hai bước, chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mình đều bị đánh tới tê rần, hoảng sợ nhìn hắn, một dòng nước ấm áp từ lỗ mũi hắn chảy xuống, anh duỗi tay sờ thử, quả nhiên, một màu đỏ chói.

anh nhìn thấy màu đỏ này, lập tức có chút choáng váng, run rẩy không đứng được, vội vàng dựa vào cái bàn TV.

Ai có thể nghĩ đến, tổng tài Cảnh Phí đại danh nổi tiếng của giải trí Hoàng Vũ, còn có thể sợ máu?

Cảnh Phí một tay che mũi, một tay khác nâng lên, phát run chỉ vào hắn, “anh… anh cư nhiên dám đánh tôi… Vì tối hôm qua tôi làm gì anh sao…”

Nhìn phản ứng của Kiều Lang trước mặt, bây giờ anh mới thật sự hoài nghi, tối hôm qua hắn sẽ không thật sự mơ ước tới sắc đẹp của hắn, hiếp hắn luôn?

Bá vương ngạnh thượng cung*? (‘bá vương’ chỉ những người siêu mạnh mẽ, ” ngạnh thượng cung ” hiểu là ” xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ “, mà ” cường cung ” thì hiển nhiên sẽ bắn ra ” cường tiễn “, từ ” cường tiễn ” hài âm hoàn toàn với ” cưỡng gian “. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ ” cưỡng gian ”,

Nhưng anh…

Kiều Lang giống như cười lạnh một tiếng, lập tức đi tới trước mặt hắn, hơi ngục đầu xuống, đem đôi môi tiến lại gần bên tai hắn, nhàn nhạt nói, “anh đối với tôi làm chuyện gì?”

“anh cảm thấy anh có thể làm gì đối với tôi?”

rõ ràng là mình là người bị đánh, nhưng Kiều Lang cách anh gần như vậy, tai Cảnh Phí vẫn bị đỏ lên, hôm nay hắn mới phát hiện, hình như Kiều Lang cao hơn hắn không ít.

trên người hắn hỗn tạp mùi thuốc lá và mùi rượu đêm qua, lẽ ra phải gay mũi khó ngửi, nhưng anh ngoài ý muốn không bài xích, thậm chí có điểm thích. (Tui hiểu mọi người nghĩ gì)

Cảnh Phí đang chuẩn bị mạnh miệng cãi lại, Kiều Lang đã trực tiếp mở miệng, giọng nói lạnh đến mức không có một tia ấm, “Tôi ngồi ở trên sô pha cả một đêm.”

“Vậy anh con mẹ nó đánh tôi làm gì? Lão tử không làm gì mi, còn nữa, tôi bị một phen hù chết khiếp thì anh mới hả dạ sao?” Cảnh Phí nghe nói vậy thì càng tức giận, duỗi tay đảy hắn ra, rống lên một tiếng.

Trong lòng đồng thời cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, nếu hắn ở trên sô pha ngồi một đêm, chắc mình không bị phát hiện đâu.

Nhưng nếu hắn mà ngủ, thì không sao. Mà nếu như hắn thức, vậy thì, mình còn bị ăn đánh sao?

Chuyện này con mẹ nó mệt quá đi?

Huống hồ hiện tại thân phận anh có chút phức tạp, nói một chốc cũng không kể hết được.

Chuyện tối hôm qua đối với Cảnh Phí căn bản chỉ là chuyện nhỏ, cái gì cũng không nhớ rõ, có quỷ mới biết anh làm sao tới được khách sạn, vừa tỉnh lại liền thấy Kiều Lang, cũng thật là ‘kinh hỉ’.

“anh bị hù chết? Tôi thấy anh hôm qua rất cao hứng.” Nhắc tới chuyện tối hôm qua, KIều Lang cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Lười tranh cãi với hắn, xem bộ dáng này của hắn cũng giống như không có việc, Kiều Lang cầm quần áo trên sô pha muốn đi, lúc gần đi quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái.

“Còn nữa, nếu anh muốn biết làm cách nào tôi có thể ở đây, vậy được, tôi nói cho anh biết. Tối hôm qua anh uống say như chết, bắt lấy tôi sống chết không chịu buông tay, cuối cùng, chúng ta không phát sinh chuyện gì cả, không cần nghĩ quá nhiều.”

‘Rầm’, cửa nhà bị đóng lại mạnh mẽ, lưu lại vẻ mặt chột dạ của Cảnh Phí.

- ---------------

“Niệm Sơ, cái tủ lạnh này của cậu sao giống đồ ăn chay của hoà thượng vậy hả?” Vu Nhiễm có chút không thể tin được mà lục lọi tủ lạnh của Kỷ Niệm Sơ, ngay cả những nguyên liệu nấu ăn đều không có, trừ bỏ chút trái cây và mấy cái trứng gà, còn có mấy cọng rau màu xanh, thật sạch.

Kỷ Niệm Sơ ngồi trên thảm ngay ban công, lật sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói, “Gọi cơm hộp đi.”

“Ngày thường cậu ở nhà đều ăn cơm hộp sao, sao không tìm người nấu cơm đi?” Vu Nhiễm có chút rầu rĩ nói.

“Tớ cũng không ở nhà thường xuyên, ở nhà thì cũng tuỳ tiện ăn một chút.” cô vừa trả lời vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cơm.

“Được thôi, thua cậu luôn.” Vu Nhiễm vừa nói vừa đi vòng vòng lục nhà cô lên, lấy được gói mì từ tủ đựng chén ở phía trên, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đừng gọi cơm hộp, cậu từ từ đã, tớ đi làm hai tô mì liền.” Vu Nhiễm vừa nói vừa giơ giơ gói mì trong tay, vừa bất đắc dĩ nói.

cô không thích ăn cơm hộp, cô có cảm giác không tốt cho sức khoẻ, cho dù là cơm ở khách sạn xa hoa, cô cũng không thích ăn. cô thích tự mình làm, sạch sẽ lại vệ sinh, còn có thể khống chế được nhiệt độ, huống chi, cô thích việc tự mình tham gia vào quá trình nấu ăn.

Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, buông điện thoại xuống, không nói chuyện nữa.

Rất nhanh Vu Nhiễm đã làm xong hai tô mì, nước mì không nhiều vừa đủ, mặt trên còn có một quả trứng rán vừa chính tới, bên trên còn có vài lá cải bẹ xanh. Hành lá được cắt nhỏ, trông rất ngon miệng.

“Chỉ có cái này thôi, cậu ăn đỡ đi.” Vu Nhiễm nói xong, định ngồi xuống ăn, điện thoại lại vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng hiện lên mất mát.

“Sao vậy chị? Có tin tức gì sao?” cô bắt máy xong liền hỏi.

“không có, tôi bị tức chết rồi, máy theo dõi kia bị hỏng rồi, bây giờ không tìm thấy được chứng cứ, chắc tôi thử tìm người liên lạc ở đó xem có thể dùng tiền để tìm ra cách được không.” Dụ Giai Vân nói rất nhanh, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận mười phần.

“Còn nữa, cô lên nhìn Weibo bây giờ xem, muốn đánh nhau tới nơi rồi, tôi hoài nghi người của cô mua hải quân. Trước khi bên mình không tìm được chứng cứ, cô ngàn vạn lần không được đứng ra, không cần trả lời chuyện gì, bây giờ tuyệt đối không được nói sai cái gì.”

Dụ Giai Vân giảng giải cho cô xong, vội vàng cúp máy.

“Mẹ nó, tốt, cái máy theo dõi cũng tìm không ra.” Vu nhiễm cười lạnh bỏ điện thoại xuống, ăn hai miếng mì, ngẩng mặt lên khỏi bát mì, rầu rĩ hỏi, “Cậu nói cái tên trà xanh kia, tớ phải làm sao?”

Kỷ Niệm Sơ lắc đầu, “không biết, tớ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nhưng chắc chắn có liên quan tới cô ta.”

“Dựa vào sếp lớn cũng không được, bất quá cậu đừng lo lắng, lát nữa tớ gọi điện thoại cho anh tớ nhờ ảnh nghĩ biện pháp giúp dùm.” 

Hai người đang ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên, ánh mắt Vu Nhiễm sáng lên, ngay lập tức buông tô xuống, lấy tờ khăn giấy lau miệng, chạy nhanh tới cửa.

Kỷ Niệm Sơ còn chưa phản ứng lại kịp, Vu Nhiễm đã ra mở cửa, cô nhìn từ xa, vừa vặn góc độ của cô lúc nhìn qua bị mặt tường che kín mít, không thấy được gì.

“Là bác sĩ Hoắc?” Kỷ NIệm Sơ vừa hỏi, vừa kẹp miếng trứng rán lên cắn một miếng, lòng đỏ trứng chảy xuống dưới, bên ngoài thì mềm, cho dù chiên trứng là việc đơn giản nhất. hoả hậu cũng làm tốt thật, trù nghệ của Vu Nhiễm đúng là không thể chê đi đâu được.

không có giọng nói, không ai trả lời.

cô có chút kinh ngạc, trước mặt lại truyền tới tiếng bước chân, Kỷ Niệm Sơ đang ngậm miếng trứng trong miệng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Bùi Lương Thành đang đứng trước mặt mình mang theo ý cười, Vu Nhiễm đi sau anh trợn mắt há mồm, ý thức được hình tượng của mình, cô vội vàng cúi đầu đem miếng trứng trong miệng ăn xong.

“Niệm Sơ, tìm cậu đó, anh ta nói ảnh là luật sư của cậu…” Giọng Vu Nhiễm khô khan nói, trên mặt giả vờ bình tĩnh, thật ra trong lòng đã cuồn cuộn sóng to gió lớn rồi.

nói dối! Mẹ nó! Này, còn không phải là người đàn ông ở bệnh viện ngày đó sao?

thì ra hắn là luật sư của Kỷ NIệm Sơ? Còn tìm tới nhà luôn? Này con mẹ nó, chẳng lẽ bây giờ luật sư đều trông như thế này sao, cái khuôn mặt này cũng có thể đi xuất đạo được, chỉ cần nháy mắt một cái, cũng hạ gục được một đám tiểu thịt tươi hay lão thịt khô luôn.

“Luật sư Bùi, anh ngồi trước đi, tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp.” Kỷ Niệm Sơ nhanh chóng ăn hết cái tô trước mặt, đem cái tô của Vu Nhiễm chưa ăn xong dọn vào nhà bếp.

Lúc Kỷ Niệm Sơ từ phòng bếp đi ra, thì thấy Vu Nhiễm và Bùi Lương Thành hai người đang ngồi ở trên sô pha, cách nhau ít nhất cũng một mét.

cô đi đến chỗ hai người rồi ngồi ở giữa, Vu Nhiễm tức giận quay đầu nhìn cô, “Mì của tớ đâu, tớ còn chưa ăn xong đâu đấy?”

“Tớ đem vào bếp rồi, tự mình xuống ăn đi.” Kỷ Niệm Sơ nói xong, đẩy Vu Nhiễm ra xa một chút.

“?”

Vu Nhiễm khó hiểu nhìn cô, này… này sao lại thế này? Ánh mắt quét qua hai người rồi dừng lại, trong lúc nhất thời không biết làm gì.

Khuôn mặt của Bùi Lương Thành mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn cô, “Xin lỗi Niệm Sơ, đột nhiên tôi tới đây, quấy rầy đến cô và bạn.”

“không có gì đâu.” Kỷ Niệm Sơ lắc đầu.

Vu Nhiễm từ kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Bùi Lương Thành, “Chào anh, tôi là Vu Nhiễm, khuê mật* của Niệm Sơ.” (bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái )

“Tôi biết, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Bùi Lương Thành hướng về phía cô gật đầu.

Vu Nhiễm xấu hổ cười cười, Kỷ NIệm Sơ ngồi ở một bên cực kỳ kinh ngạc, “Mấy người đã gặp nhau rồi? Lúc nào?”

Vu Nhiễm nghe vậy thì càng xấu hổ, ở trong lòng đang cân nhắc xem có nên nói hay là thôi, ngày đó anh ta chắc chắn lén lút đi tới bệnh viện. Hơn nữa biểu tình kia rõ ràng là đang có ý tứ với Niệm Sơ, mình mà vạch trần chuyện của người kia, hình như không tối lắm đâu…?

“Có gặp nhau ở bệnh viện một lần, nói cũng khéo, ngày đó vừa lúc tôi cũng ở bệnh viện, thấy cô, tôi liền đi qua nhìn xem.” Căn bản Bùi Lương Thành không có gì gọi là cố kỵ, nói thẳng ra.

Vu Nhiễm nghe vậy thở dài một hơi nhẹ nhõm, thì ra là như vậy, cô còn tưởng rằng ông luật sư này có mưu đồ gây rối Niệm Sơ, sợ nói ra thì mọi người sẽ xấu hổ, không nghĩ tới người này một chút cũng không chột dạ, nói chuyện bình thường.

Nhưng cô phát hiện rằng cô nghĩ sai rồi, Bùi Lương Thành vừa nói xong, không khí không những không giảm bớt, ngược lại càng thêm xấu hổ.

Vu Nhiễm chỉ chỉ phòng bếp, đứng dậy, “Ừ, tớ còn có chút đói, tớ vào bếp ăn mì đây, mọi người từ từ nói chuyện…”

nói xong, nhanh tay tránh đi, lưu lại hai người đang trầm mặc.

Nửa ngày say, Kỷ Niệm Sơ mới đánh vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bùi Lương Thành ở trước mặt, nhàn nhạt nói, “Lần đó ở bệnh viện, không phải trùng hợp.”

không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, cô ấy khẳng định điều đó.

“Đúng vậy.” Thế nhưng Bùi Lương Thành cũng gật đầu luôn, trả lời không che giấu điều gì cả.

“Tôi nhớ rõ vào ngày ấy lúc tôi trở về nhà, trời đã khuya, ở thang máy gặp được anh. anh nói anh vừa từ văn phòng luật sư về, có một vụ án phức tạp, cho nên gấp đến tận khuya.” Kỷ Niệm Sơ vừa nói vừa sờ soạng gói thuốc dưới bàn trà, thuần thục châm lửa.

Hút một hơi, cô nhả khói ra, ngơ nhác nhìn anh qua làn khói mỏng, “Nhưng bây giờ anh nói anh gặp Vu Nhiễm ở bệnh viện, rốt cuộc lời nào là thật, lời nào là giả?” (Đừng nói chị dễ quên, tui nhớ hết đó mà tui không muốn nói thôi)

“Luật sư Bùi, tôi có chút không hiểu anh…” cô thì thào, đem đầu quay đi, không nghĩ tới Bùi Lương Thành đang cúi đầu, hốc mắt đỏ đi.

“anh theo dõi tôi, đúng không?” Nặng nề nửa ngày, cô đột nhiên hỏi.

Đôi mắt Bùi Lương Thành hồng hồng, anh ngước lên, thừa nhận không mộtc hút do dự, “Đúng, tôi theo dõi cô.”

anh không chỉ theo dõi cô, mà lịch trình của cô, tất cả về cô, sở thích của cô. anh đều biết rõ ràng từng chút một, thậm chí anh còn biết nhiều điều mà chính cô còn không biết. (Ôi tình yêu…)

Dù chỉ là một khắc anh cũng không muốn đợi, anh chỉ muốn một mình cô mà thôi.

Kỷ Niệm Sơ hút xong điếu thuốc, gẩy gẩy đầu thuốc rồi ném vào gạt tàn, “Rốt cuộc con người thật của anh là gì?”

Thiếu chút nữa cô định nói câu ‘Có phải anh thích tôi hay không’.

Kỳ thật cô cũng có chút rõ rồi, nhưng thật ra vẫn không rõ, anh làm mấy chuyện này, rốt cuộc vì cái gì?

“Nhưng cô sẽ không muốn biết con người thật của tôi…” Bùi Lương Thành không trả lời vấn đề này của em, trong ánh mắt không hoà tan được sương mù dày đặc, rõ ràng lông mi còn hơi run run. (không khóc, nín!)

Em mà biết được em sẽ chạy, em sẽ trốn đi, giống như năm đó, anh không thể nào chịu được cuộc sống khi không có em, anh sẽ chết, thật sự sẽ chết.

Cơ hồ là không một chút do dự, Kỷ NIệm Sơ rất nhanh nhẹ giọng trả lời, “sẽ không.”

Kỷ NIệm Sơ nói xong đột nhiên không kịp đề phòng mà giương mắt lên, đối diện với đôi mắt của anh, chỉ cảm thấy ngực cứng lại, cổ họng giống như bị kẹt, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nói ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.