Editor: VịtK
“Chị Vu, thật ngại quá, hôm nay là sinh nhật em, bác sĩ Hoắc tham gia bữa tiệc nên uống có chút nhiều, em đưa anh ấy về, phiền chị chiếu cố anh ấy cho thật tốt.” trên mặt Vưu Thi Hoài mang theo nụ cười e lệ, còn có chút ngượng ngùng. (Vừa thôi má)
Sau khi cô nói xong thì đỡ Hoắc Chính Phàm giao lại cho Vu Nhiễm, xoay người muốn rời đi.
“Khoan đã.” Vu Nhiễm gọi cô lại.
Vưu Thi Hoài vừa mới xoay người, nghe vậy quay đầu lại, “Chị Vu còn có chuyện gì sao?”
“không phải cô bị tôi đụng trúng nên bị thương sao, bây giờ mới có một ngày, cô có thể đỡ được bác sĩ Hoắc trở về nhà à?” Vu Nhiễm cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô, nhàn nhạt nói.
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Niệm Sơ: Sờ đến vị trí kia làm tôi thật xấu hổ bất quá như thế nào lại lớn như vậy… (không phải)
Bùi Lương Thành: *cười khẽ* chỉ cần em thích thì đều là của em
“Chị Vu, em là bị thương thật, nhưng bác sĩ Hoắc uống nhiều như vậy, cũng không có biện pháp lái xe…” Vưu Thi Hoài hơi nhíu mày lại, vẻ mặt vô tội, hướng về phía cô hơi cười cười, “không có chuyện gì thì em đi trước đây.”
Vu Nhiễm sửng sốt nửa ngày, đỡ Hoắc Chính Phàm vào, cô không biết giờ phút này biểu tình của cô là gì, càng không biết nên phản ứng làm sao, mỗi một bước chân, thậm chí mỗi một biểu tình đều vô cùng cứng đờ.
Hoắc Chính Phàm đột nhiên tránh tay Vu Nhiễm ra, ngồi ở trên sô pha, Vu Nhiễm sửng sốt một lát, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hai người như ăn ý với nhau đều trầm mặc một lúc, anh bỗng nhiên cười một tiếng, “không tức giận sao?”
Vu Nhiễm ngửi được mùi thuốc lá phát ra nhàn nhạt từ trên người hắn, còn trộn với mùi rượu, vọt tới xoang mũi cô, làm cô có chút muốn khóc.
cô cực kỳ khó chịu mà tươi cười, “Như thế nào… như thế nào có thể tức giận được, tham gia tiệc sinh nhật của đồng nghiệp cũng không có gì cả.”
“Phải không?” Hoắc Chính Phàm nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.
Vu Nhiễm nhìn chằm chằm bức màn chìm trong bóng đêm có chút phát ngốc, mới chậm rãi mở miệng, “Trong ba năm tới, em vẫn luôn nghĩ rằng, rốt cuộc có phải hay không có một người, có thể thay đổi được anh hay không.”
cô nói xong, ngồi trên sô pha một chút, nhẹ nhàng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Hoắc Chính Phàm đứng lên, tắt đèn, từ đây, trong phòng khách chìm vào trong một khoảng bóng tối.
- ---------------
Kỷ Niệm Sơ dậy rất sớm, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, cô nhớ mình đang ở trong phòng tắm, vừa tỉnh thì mình lại nằm ở trên giường?
Bên này vừa mới chụp xong tạp chí, Quý Chân liền vội vàng chạy tới đón cô đi gặp mấy nhà đầu tư, “Aizz, tôi nói tại sao cô lại xui xẻo như vậy?”
Đầu óc Kỷ Niệm Sơ mờ mịt nhìn cô, “Tôi lại bị gì à?”
“thật vất vả bộ phim mới có danh tiếng tốt, kết quả mấy ngày Vu Nhiễm đều nổi lên, dùng tiền để mua hotsearch nó cũng không đi xuống được.” Quý Chân vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Hôm nay Dụ Giai Vân đăng video lên xong, bây giờ ở trên mạng toàn là những lời chửi rủa.”
“Chửi cái gì?” Kỷ Niệm Sơ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi, “Chửi bác sĩ kia ăn vạ à?”
Quý Chân lắc đầu, chỉ phun ra một chữ, “Sai!”
“Kia vậy sao lại thế này, video không phải cũng đăng lên rồi sao?” Kỷ Niệm Sơ nghe vậy có chút khó hiểu, cô nghiêm túc mà buông điện thoại trong tay xuống nhìn cô.
Quý Chân vừa lái xe vừa nói chuyện với cô, “thì là có đăng lên đấy, nhưng người mắng không phải là bác sĩ, mà là Vu Nhiễm! Con mẹ nó tôi bị sang chấn tâm lý rồi, còn tưởng rằng lời đồn đãi sẽ nghiêng về một phía, ai biết sẽ biến thành cục diện như bây giờ. Vu Nhiễm gần đây đã đắc tội với ai sau lưng. cô ấy lợi hại như vậy mà.” (ủa vô lí)
“Mặc dù video đã được tìm thấy, nhưng có một nhóm anti vẫn không từ bỏ, bình luận phía dưới còn ghi đây là video giả, nói Vu Nhiễm dựa vào thân phận ảnh hậu mà không có ý định tha người…”
Kỷ Niệm Sơ cũng không tiếp lời cô, trực tiếp hỏi, “Dừng, chuyện này, chúng ta tạm thời đừng nói tới, bây giờ đi ăn ở đâu?”
“Khải Duyệt.”
Quý Chân từ kính chiếu hậu liếc cô một cái, “cô nhìn xem có muốn trang điểm lại hay không, lát nữa sẽ gặp người rất quan trọng.”
cô vừa mới nói xong, lại nghĩ tới cái gì, “cô quen với Lục Lê không?”
“Lục Lê? không quen.” Mí mắt cuả Kỷ Niệm sơ chẳng buồn nhấc lên, lãnh đạm nói.
“Dừng đi, tôi chỉ có điểm tò mò vì sao người đó trực tiếp điểm danh muốn gặp cô, vị này là một người tàn nhẫn, là con trai cả duy nhất của thương nghiệp đế quốc Lục thị, thái tử gia họ Lục.”
“Lục thị?” Kỷ Niệm Sơ nghe đến đó rốt cuộc cũng khơi lên điểm hứng thú, giương mắt hỏi cô.
Quý Chân gật đầu, dặn dò cô, “Ừ, đúng vậy, lát nữa cô phải biểu hiện thật tốt.”
Kỷ Niệm Sơ không nói chuyện nữa, trong lòng đã bay tới một nơi xa, là Lục thị mà cô đang nghĩ tới sao? đã từng nghe ba mẹ nói qua rồi.
Nhưng là, ngoại trừ thương nghiệp đế quốc Lục thị kia, thì còn có cái nào nữa đâu.
Hai người rất nhanh đã đến Khải Duyệt, đi theo phục vụ một đường qua hành lang dài, Kỷ Niệm Sơ dẫm lên tấm thảm dày nặng, không chút để ý mà đánh giá khách sạn này.
Nếu cô nhớ không lầm, khách sạn này là của Lục thị.
________________________________________________________________________________
Editor: Mọi người à, tui thật là ngớ ngẩn. Hôm mà bà Niệm Sơ hẹn chú Bùi đi uống cà phê gì đó có mang đôi AJ. Nay tui lướt facebook mới biết AJ là Air Jordan á mọi người, siêu đẹp, tui ao ước sở hữu em nó từ lâu, mà giá chẳng rẻ chút nào. Để hình dứoi đây để mọi người ngắm với tui. Lượt đọc tăng lên dần dần, sau này mọi người sẽ hiểu chú Bùi là người như thế nào... Riêng chú Hoắc thì tui sẽ không đề cập tới, trả giá lớn cho cái sự xấc xược.