Dám Chạy Xem!

Chương 34: Chương 34




Editor: VịtK

cô lại nghĩ tới, lúc đó cô đang đi học ở đại học truyên truyền phim, sau khi kết thúc một mình lang thang ở trong khuôn viên trường, cô đứng ở trước phòng thí nghiệm thật lâu, rất xa liếc mắt một cái liền thấy hắn.

hắn mặc một cái áo sơ mi trắng tinh, quần dài là loại ở ven đường rẻ bèo đi đâu cũng thấy chỉ có 50 tệ, nhưng vẫn như cũ không ngăn lại được khí chất sạch sẽ của hắn nhưng cũng là cái loại này, ôm một quyển sách, mơ hồ đi trên con đường thật dài trong sân trường chậm rãi đi tới, mặt mày tuấn lãng, biểu tình chuyên chú, đúng là gu của mị.

Liếc mắt một cái, chỉ cần cái liếc mắt này thôi, cô liền vạn kiếp bất phục từ đây.

“Đừng…… Đừng làm ở đây, ngày mai tôi còn đi làm ở bệnh viện nữa.” Phòng thuê cách vách truyền tới tiếng rên nhè nhẹ, âm thành mềm mềm mại, làm say lòng người, câu tâm người khác ngứa. (Ở bệnh viện, có lẽ nào.. là VTH kh)

Kỷ Niệm Sơ nhíu nhíu mày, rót cho mình một ly rượu, cạn lời nói: “Chuyện này mà cũng làm được à?”

Con mẹ nó đúng là gặp quỷ mà, lúc trước có người xô cửa ở toilet, bây giờ ngay cả ghế lô của quán bar cũng nghe được à? Toilet còn chưa tính, mà quán bar nhiều người như vậy, lá gan cũng đủ lớn ghê.

Hơn nữa này quán bar thuê phòng cách âm cũng quá kém đi? Hơn nữa chất lương ở chỗ phòng cho thuê này của quán bar cũng kém quá chứ.

Kỷ Niệm Sơ vừa muốn đóng cửa lại, Vu Nhiễm liền bắt lấy tay cô, “Từ từ.”

“Sao vậy?” cô nhướng mày, khó hiểu hỏi.

“âm thanh ở cách vách nghe rất quen.” Vu Nhiễm vừa mới nghe được âm thanh kia, cả người nổi da gà, nháy mắt cảm cũng tỉnh táo vài phần.

Kỷ niệm Sơ không nói, nhẹ nhàng cau mày, chỉ thấy Vu Nhiễm đưa mắt quét qua ghế lô vài vòng, đột nhiên hưng phấn nói, “ Ở trên có cái cửa sổ nhỏ, tớ mở ra nhìn xem.”

“Như vậy cũng không tốt lắm đâu…”

“Có cái gì mà không tốt chứ, hơn nữa, sao tớ lại cảm thấy âm thanh này nghe giống cái tên trà xanh kia quá, có khi là cái đồ kỹ nữ đó?” Vu Nhiễm không chút nào để ý nói, chậm rãi đứng lên, cởi giày ra dẫm trên sô pha, đưa tay liền mở cửa sổ trên cùng ra.

Cửa sổ này chắc dùng để thông gió, cũng không biết nó có khoá lại không, nếu không thể mở ra, vậy phải nghĩ ra biện pháp khác.

Kỷ Niệm Sơ vừa định nói gì đó thì dừng lại một chút, cứng rắn nuốt xuống, là bác sĩ mà đâm ở sau lưng cậu ấy?

Vu Nhiễm đứng ở trên sô pha nhón mũi chân, cẩn thận từng li từng tí thử tử, lập tức mở cửa sổ ra.

Quả nhiên, thấy một ngừoi phụ nữ đang ngồi đối diện về hướng cô, đôi mắt hơi híp lại, khuôn mặt trắng nõn thanh tú đều là ửng hồng, cả người cuộn ở trên sô pha, bị đè. Là một người đàn ông, che khuất hơn phân nửa thân hình của cô ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, dáng người mơ hồ có chút mập, tóc thưa thớt, bên hông đè thấp xuống, tuy cô không thấy rõ ràng, nhưng có thể nhận ra được tuổi tác cũng rất lớn.

Trời ơi, con mẹ nó đúng là Vưu Thi Hoài rồi.

Bóng lưng của người đàn ông này cũng cỡ 40 đi? Đây là loại người giàu? Khó trách có tiền mua tin xấu bôi đen cô.

Người đàn bà này, hôm nay để cô vừa vặn bắt được, Vu Nhiễm vội vàng quay đầu lại, nói nhỏ với Kỷ Niệm Sơ, “Đưa điện thoại cho tớ.”

Kỷ Niệm Sơ vừa nghe thì biết cô định làm gì, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cô, Vu Nhiễm ngồi xổm xuống cầm điện thoại, rồi đứng dậy hướng về phía cửa sổ chụp liên tục, mới vừa bấm nút, điện thoại liền “Răng rắc” vài tiếng, làm cô sợ tới mức lập tức ngã từ trên ghế sô pha xuống.

“Ai?” Người đàn ông nghe vậy lập tức hét lớn một tiếng, hoảng loạn xoay người lại, mà cái gì cũng không phát hiện, chỉ nghe được một tiếng ‘rầm’ ở cách vách.

Ngay sau đó Vưu Thi Hoài cũng hét lên một tiếng, lập tức run rẩy mặc quần áo, sau đó nước mắt từ trong hốc mắt cũng chảy xuống, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Nàng nhìn một vòng xung quanh căn phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra đối diện với cây quạt trên đầu cô là một cái cửa sổ nhỏ, rất nhỏ, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra, vươn tay chỉ vào, “Vương… Vương phó, ở đó có một cái cửa sổ.”

Người đàn ông cũng mặc xong quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vưu Thi Hoà một cái, nhìn lướt qua cửa sổ, trực tiếp hừ lạnh một tiếng đẩy cửa ra, định đi vào phòng cách.

Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm cũng vừa mới đội nón mang khẩu trang xong, bởi vì đây là giày cao gót, cũng không mang mà cầm lên đẩy cửa ra tẩu thoát.

Lúc này Vương phó cũng vừa vặn đuổi kịp, thì thấy hai cô gái đang chạy nhanh ở trên hành lang, chân thì không mang giày, tay thì xách theo đôi cao gót.

hắn chạy theo hai bước liền dừng lại, thở hổn hển từng đợt từng đợt, đỡ lấy một bên tường, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi, giận giữ hét, “Chặn cửa cho tôi hai cô gái một người mặc váy đỏ, còn một người mặc áo khoác trắng, nhanh lên!”

Vu Nhiễm làm loạn xong y, cũng đã tỉnh hoàn toàn rồi, nhưng mà bởi vì mới uống rượu xong, trên mặt còn mang theo khô nóng, mặt ửng hồng lên.

Vừa không nhịn được cười vừa lôi kéo Kỷ Niệm Sơ chạy, hai người chạy ngang qua một người phục vụ, gió cũng thổi lên, nahnh đến mức gió cũng thổi lên, thậm chí xốc được cái nón của người phục vụ lên luôn.

Người phục vụ trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng chạy như bay của hai người, nhất thời có chút mờ mịt.

một lát sau

“Cái đờ mờ, quán bar này sao lớn như vậy, con mẹ nó giống y chang mê cung!” Vu Nhiễm gục xuống nói, thở hổn hển mà chạy, lôi kéo Kỷ Niệm Sơ chạy vài vòng cũng không nhìn thấy cửa ra, đây cũng là lần đầu tiên cô tới, căn bản cũng không biết đi đâu về đâu.

thật ra Kỷ Niệm Sơ chạy cũng không quá mệt mỏi, ngày thường cô đều tập thể dục, cho nên cô còn khá tốt, hai người chạy thì cũng đã quên luôn chuyện vừa xảy ra, thấy không ai đuổi theo thì ngừng lại, vừa mới dừng lại thở hổn hển hai hơi, phía sau liền truyền tới vài âm thanh.

“Đừng chạy!”

“Fuck!” Vu Nhiễm vừa cầm giày vừa chạy nhanh về phía trước, hai người nháo ra động tĩnh cũng không nhỏ, khiến cho không ít người liếc mắt nhìn.

Người phía sau vẫn gắt gao đuổi theo, Vu Nhiễm cũng chạy như aby về phía trước, trong lòng hối hận một vạn lần, quả thực vừa lừa được chị em lại tự đào hố cho chính mình, vì sao cô lại không tắt âm thanh của chụp hình, bị người khác tóm được cũng không sao, nhưng mà thân phận của hai người rất là không tiện.

Nếu như bị tài khoản marketing và truyền thông biết được sẽ viết loạn, rốt cuộc, hai người chạy một vòng rồi một vòng cũng tìm được đường ra, giống như gặp được hy vọng ánh sáng nơi cuối chân trời, lúc chạy ra, phía sau đột nhiên có người giữ chặt cô lại.

Kỷ NIệm Sơ thấy vậy, phản xạ có điều kiện xoay người cho bọn họ một cú đá, người nọ hét lên một tiếng, Vu Nhiễm lui về phía sau hai bước, quay đầu nhìn nhìn, mấy ngườ vừa mới đuổi theo cô cũng chạy tới.

Xung quanh vây rất nhiều người, mấy người vừa đuổi theo các cô cũng vây quanh lại, trong đó có một người đàn ông gọi điện thoại, “Vương phó, đã bắt được người rồi, ở ngay cửa.”

Kỷ Niệm Sơ và Vu Nhiễm liếc nhau, trao đổi ánh mắt, bên cạnh vang lên một giọng nữ quen thuộc truyền tới, “cô… cô quả nhiên là cô!”

Vu Nhiễm quay đầu lại, thì thấy Vưu Thi Hoài từ trong đám ngừoi đi ra, vẻ mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm mình, người khác đều sôi nổi vây xem, lại không biết đang xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng nghị luận.

Vốn dĩ Vưu Thi Hoài há mồm muốn nói ra thân phận của Vu Nhiễm, rốt cuộc thân phận của cô ấy cũng khôg giốgn mình, cô ấy là người của công chúng, một khi nói ra tuyệt đối sẽ bị chỉ trích, đối với danh dự sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ nhược điểm của mình đang ở trong tay Vu Nhiễm, căn bản cô cũng không có biện pháp mở miệng, cũng không có khả năng nói, một khi ảnh chụp của mình mà bị tung ra, mình tiêu luôn.

Vu Nhiễm mang khẩu trang đội nón kín mít, cười lạnh một tiếng, vậy cũng có thể nhận ra mình? Cũng thật là trâu. Bò.

cô cũng biết Vưu Thi Hoài sẽ không dám nói ra thân phận của mình, cười nhạo một tiếng, “Ơ, thật trùng hợp.”

“Mẹ nó, giúp ông đem hai người này đi!” một người đàn ông từ trong đám người chen vào, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

Kỷ Niệm Sơ giương mắt liếc nhìn người nọ một cái, ục ịch béo lùn, trên đầu cũng trọc lóc, lúc nói chuyên trên mặt vừa dữ tợn vừa run rẩy.

trên cổ tay đeo một cái đồng hồ to bằng vàng, trông cực kỳ tài đại khí thô* trong bóng đêm lờ mờ này, thở hổn hển phân phối người phía sau. (tiền nhiều như nước)

cô thở dài, thấp giọng bấc đắc dĩ hướng về phía Vu Nhiễm nói, “Nhìn cậu gây ra chuyện tốt gì kìa.”

Vu Nhiễm biết cô cũng không sinh khí, nhìn gương mặt Vưu Thi Hoài với đôi môi đỏ bừng, nhớ tới vừa rồi cô bị con mập bóng nhờn kia hôn qua, liền nhịn không được cười ra tiếng, con mẹ nó có phải cũng bị hôn ở dưới rồi không?

Tiếng cười này của Vu Nhiễm cũng không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, người xung quanh đều nghe rõ ràng.

Sắc mặt Vương phó càng thêm khó coi, khuôn mặt bóng nhờn, sắc mặt biến hóa liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Nhiễm, tròng mắt như muốn lòi ra.

“Còn đang đợi cái gì? Đợi tôi mang đi hả?!” Ông quay đầu hướng về phía người sau lưng hung tợn gào lên.

“Dạ dạ dạ.” Mấy người phía sau không ngừng gật đầu, vội vàng tiến lên, định duỗi tay bắt lấy hai người.

Lúc này trong đám người đột nhiên có một nam sinh đi ra, tuổi rất trẻ, hình như mới hai mươi tuổi đầu, trong ngực còn ôm một cây Ukele, một tay khác ngăn lại động tác của người đàn ông chuẩn bị bắt lấy Vu Nhiễm, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Vương phó thấy đột nhiên có một người nam đi ra, còn trẻ như vậy xen vào chuyện cuả hắn, tức khắc tức giận đến sôi máu, không chút khách khí nói: “Liên quan gì tới mày?”

Hai người đàn bà này dám chụp hình hắn, hôm nay hắn nhất định phải đem hai người này đi, ít nhất phải lấy lại được tấm hình trong điện thoại, nếu ảnh chụp bị tung ra ngoài, vậy hắn cũng đi luôn.

Người nam sinh kia đưa cây Ukele trong ngực cho Vu Nhiễm, chắn trước mặt Vu Nhiễm, giọng nói trong trẻo sạch sẽ, “Tuy không phải chuyện của tôi, nhưng mấy người là đàn ông mà đối với hai người phụ nữ như vậy, còn gì là bản lĩnh?”

Vu Nhiễm thấy bóng lưng của hắn, có chút nghi hoặc, cảm thấy giọng nói này thật sự có chút quen tai, cô dùng khuỷu tay chạm đụng vào người nam sinh ở trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Em trai, em là vị thành niên rồi đúng không?”

“Trước tiên chị đừng hỏi gì cả, chạy nhanh đi.”

Tống Hoài nghe vậy quay lại nhìn về phía cô cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề sáng bóng, có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói, “Em hai mươi tuổi rồi, đã sớm trưởng thành.”

Lúc hắn xoay người lại Vu Nhiễm mới nhìn thấy rõ mặt hắn … Đây không phải là cậu nhóc cô mới gặp hồi chiều ở trên cầu sao?

Còn tưởng mình muốn nhảy xuống nước……

Đứa trẻ này nhận ra mình nên mới giải vây cho mình? Mặc kệ là ai hắn thấy việc chính nghĩa nên mới làm?

“Thằng nhóc này mày chỉ là thằng hát rong thôi, biết ông là ai không, biến nhanh đi!” Vương phó bắt đầu điên lên, chỉ vào mũi hắn mắng.

Đâu ngờ tuy Tống Hoài còn trẻ, nhưng tính tình cũng rất mạnh, đứng ở trước mặt hai người, mặt mày lạnh lẽo, không hề có ý định đi ra, “Hôm nay ông đừng mong đưa hai người này đi.”

Vu Nhiễm đang muốn kéo Tống Hoài ra để chính mình giải quyết, người bên cạnh lại đột nhiên tiến tới bên người Vương Phó, nói nhỏ mấy câu ở bên tai hắn, sắc mẳt Vương Phó ngày càng khó coi, nghe được câu cuối thì hận không thể dậm chân.

Cuối cùng sắc mặt âm trầm trừng mấy người đó, không cam lòng hừ lạnh một tiếng, “ chỉ phải sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn liếc mắt một cái mấy người, không cam lòng hừ lạnh một tiếng, “Được thôi, chờ đó, hai người các cô tốt nhất quản cái miệng mình

nói xong, mang theo một đống người nghênh ngang mà đi.

Chỉ còn lại có Vưu Thi Hoài đứng tại chỗ, bị dáng cắn môi ướt át mà rơi lệ, làm cho người khác cảm thấy vô cùng đau lòng và thương xót.

Vu Nhiễm đi đến trước mặt cô, ha hả cười một tiếng, lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười hì hì nói: “Bác sĩ Vưu cũng không tệ nha, khó trách có nhiều tiền để mua thuỷ quân bôi đen tôi, nguyên lai là ở gần với cái loại người giàu.”

“Đáng tiếc kẻ lắm tiền đó của cô, bây giờ cũng bỏ cô mà đi rồi, chậc chậc chậc.”

Cả người Vưu Thi Hoài phát run, trong lòng lạnh lẽo giống như băng, run môi, “cô… cô muốn thế nào?”

“Tôi muốn thế nào?” Vu Nhiễm cười lạnh một tiếng, không trả lời hỏi ngược lại, “cô nói xem tôi muốn thế nào?”

“Đương nhiên làm nhục cô, đưa ảnh chụp của cô cho mấy người ở bệnh viên,mỗi người một bức, cô cảm thấy chuyện này… thế nào?”

Vưu Thi Hoài khuất nhục nhìn cô, đưa tay lôi kéo tay áo của cô, mặt đầy nước mắt, cơ hồ là cầu xin, “Cầu xin cô, đừng tung ra, sẽ huỷ hoại tôi mất, tôi còn chưa làm xong nghiên cứu… xin cô.”

“Về sau tôi… không bao giờ đi tìm bác sĩ Hoắc nữa, chỉ cần cô buông tha tôi, cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm được…” cô nói năng lộn xộn, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống tại chỗ trước mặt Vu Nhiễm.

Vu Nhiễm thấy bộ dạng này của cô thì phiền lòng vô cùng, tuỳ ý xua tay, “Để xem tâm trạng tôi thế nào, đi nhanh đi, thấy cô thì tôi bực mình.”

Vưu Thi Hoài còn muốn nói cái gì đó, Vu Nhiễm liền không kiên nhẫn xoay người, đưa lưng về phía cô, rõ ràng không muốn nhìn bộ dáng của mình.

cô nhìn bóng lưng Vu Nhiễm, ánh mắt tràn đầy oán hận, cuối cùng vẫn là xoay người đi.

Tống Hoài thấy mọi người đều đi rồi, hướng về phía hai người cười cười, người rốt cuộc đều đi rồi, hướng hai người cười cười, “không sao chứ?”

Nụ cừoi của hắn thực ấm áp, đáy lòng Vu Nhiễm dâng lên một cảm giác khó tả, sau đó vỗ vai hắn, “Aizz, cậu có thể có sao á.”

nói xong lại đánh giá hắn từ dưới lên trên vài lần, “Hát ở quán bar? Người mới vừa hát ở trên đài là cậu sao?”

Tống Hoài gật đầu, ngượng ngùng chỉ vào quán bar bên trong, nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ đã đi hết rồi, tạm thời sẽ không đến nữa, có muốn vào ngồi không, em hát cho mấy chị nghe một bài.”

Kỷ Niệm Sơ bị lăn lộn vậy, vốn dĩ có chút mệt mỏi, nhìn thấy Vu Nhiễm có ý định muốn vào, cũng không nghĩ sẽ phá hứng thú của cô rồi nàng hứng thú, đành phải đi theo gật đầu.

Mấy người đi theo vào quán bar, vẫn là ngồi ở cái ghế lô kia, rượu còn chưa uống xong thì bỏ chạy, bày ở trên bàn Vu Nhiễm vừa vào cửa, liền trực tiếp hỏi hắn, “Kỳ thật cậu biết tôi tới đúng không?”

Tống Hoài nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nhẹ, ừ một tiếng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Kỷ Niệm Sơ nghe như lọt vào sương mù, “Hai người biết nhau?”

Vu Nhiễm đóng cửa lại sau đó tháo kinh râm xuống, ném ở trên bàn vang ‘cạch’ một tiếng, “Đâu chỉ quen biết.”

Tống Hoài nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại lại cúi đầu, không nhịn xuống lại trộm giương mắt nhìn cô, Kỷ Niệm Sơ giống như cũng nhận ra được, thấy bộ dạng này của hắn, nhịn không được cười ra tiếng.

“Chính là người mà hồi chiều nói tớ nghĩ quẩn, chỉ là tớ đang đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh thôi mà, thiếu chút nữa bị hắn kéo ngã xuống đất.” Vu Nhiễm nâng ly rượu trước mặt lên, rót trước mặt rượu, uống một ngụm lớn nói, “Cái người phụ nữ Vưu Thi Hoài nữ, tớ thật đúng là đánh giá cao cô ta mà, thật cho rằng cái gì mà nữ bác sĩ thanh cao, con mẹ nó, bái phục thật, loại lão già này mà cũng có thể nằm dưới thân được sao?”

“Cậu tên gì? Còn chưa biết tên cậu.” cô đột nhiên hỏi.

Tống Hoài thành thật trả lời cô, “Em tên là Tống Hoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.