Dám Kháng Chỉ! Chém

Chương 16: Chương 16: Phiên ngoại 3: Nhật ký thuần phục “con sói tàn nhẫn” An tiểu lang




Điền Bỉnh Thanh nhớ mang máng, điện hạ hồi nhỏ là một đứa trẻ rất hay cười, cả ngày không ngậm được miệng.

Hồi đó, Tiên Hoàng hậu nương nương còn sống, điện hạ là đứa con được yêu mến, một tuổi đã là Thái tử sống trong đông cung.

Chuyện trong hoàng thất xưa nay chẳng ai dám chắc điều gì.

Lúc điện hạ tám tuổi, Tiên Hoàng hậu nương nương không thể trụ nổi nữa, buông tay đi về Tây phương cực lạc.

Những năm gần đây, Điền phi độc sủng hậu cung. Trước khi Tiên Hoàng hậu nương nương qua đời, Điền phi hạ sinh Mẫn An công chúa. Tiên Hoàng hậu nương nương nghe tin Mẫn An công chúa chào đời, ngậm cười nhắm mắt ra đi.

Hồi đó Điền Bỉnh Thanh đã hiểu chuyện, hầu hạ bên Thái tử điện hạ được bốn, năm năm rồi.

Ngày đó hắn cảm thấy Tiên Hoàng hậu nương nương tuy bị bệ hạ lạnh nhạt, nhưng vì có Thái tử theo sát, mà Thái tử điện hạ lại là đứa con trai duy nhất đồng thời là con trưởng của bệ hạ. Vậy nên đương nhiên bà vẫn ngồi vững trên ngôi vị chủ nhân hậu cung.

Nhưng bây giờ hắn hận không thể kéo Hoàng hậu nương nương ngậm cười nhắm mắt qua đời, từ trong quan tài bò dậy mà nói: Nương nương trông, Điền phi không những ngồi lên ngôi vị của người, sống trong Phượng cung của người, cướp đi nam nhân của người, mà còn ngược đãi đứa trẻ của người. Sao người có thể ngậm cười mà ra đi như thế?

Bách tính nhân gian có câu: Trước tiên có mẹ kế, sau sẽ có cha dượng.

Điền Bỉnh Thanh giương mắt nhìn bệ hạ trải qua biến đổi từ cha ruột thành cha dượng như thế nào, không còn đối xử ấm áp dịu dàng với Thái tử điện hạ nữa mà lúc nào cũng bắt bẻ làm khó điện hạ. Điện hạ bỗng nhiên không nói không cười, tính cách cũng trở nên trầm mặc, nhưng càng chịu khó ôn văn luyện võ.

Lúc điện hạ chín tuổi có tới trường săn bắn ở núi Ngọc Phong, cưỡi ái mã được bệ hạ ngự ban, ngã gãy chân, ngũ tạng tổn thương nặng, suýt thì mất mạng.

Tuy chuyện này khiến cả ngàn Ngự mã giám[1] mất đi tính mạng, nhưng trong họa có phúc, khiến bệ hạ tỉnh ngộ ra một điều: Mình chỉ có một người con trai, hơn nữa lại là Thái tử một nước.

[1] Ngự mã giám: Là thái giám trông coi, chăm sóc ngựa trong cung.

Nếu người không còn con trai, chắc chắn những huynh đệ kia của người sẽ hoàn toàn đồng ý chia sẻ một người con trai để kế thừa vương vị.

Bệ hạ dần dần trở nên ân cần chu đáo với điện hạ.

Nhưng điện hạ cả ngày nằm trên giường, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, có một lần hắn nghe thấy điện hạ than thở: “Chắc là chỉ có thể tin tưởng bản thân.”

Hắn không hiểu, ngây ngẩn nhìn điện hạ.

Trong căn phòng tối, mắt phượng của bệ hạ chợt lóe tia sáng lạnh lẽo, “Con ngựa đó được Ngự mã giám chăm sóc hai năm, hôm đó dưới chân núi Ngọc Phong, ta nghe thấy tiếng tiêu trúc của Ngự mã giám.” Dáng vẻ bình tĩnh lý trí như vậy quả không giống với một đứa trẻ.

Điền Bỉnh Thanh làm sao không hiểu chứ?

Con ngựa đó được nuôi dưỡng hai năm, tính cách ngoan ngoãn, là chuẩn bị cho ai đây?

Dưới chân núi Ngọc Phong, hãm hại một đứa bé mới chín tuổi… Mỗi lần hắn nghĩ đến chuyện này lại hãi hùng khiếp vía, thở không ra hơi. Điện hạ của hắn suýt nữa đã không còn…

Tiên Hoàng hậu nương nương phù hộ!

Điền Bỉnh Thanh lặng lẽ quỳ trên nền gạch giá lạnh hướng về phía lăng tẩm của Tiên Hoàng hậu nương nương.

… Nếu không phải Tiên Hoàng hậu nương nương trước lúc rời khỏi nhân gian đã kiên quyết âm thầm thực hiện kế hoạch chỉ sinh độc một người con trai cho bệ hạ, thì lúc này đâu có chuyện Thái tử điện hạ được Thái y viện liều mạng kéo ra khỏi Quỷ môn quan?

Cái đêm Thái tử điện hạ lưỡng lự bên ranh giới sinh tử, hắn nghe thấy nhũ mẫu của Thái tử quỳ một mình ngoài điện, lẩm bẩm khấn vái Tiên Hoàng hậu nương nương, thốt ra bí mật kinh thiên động địa này.

Tiên Hoàng hậu nương nương, thì ra người luôn nhìn xa trông rộng!

Đứa trẻ chín tuổi yên lặng nằm trên giường, khẽ mỉm cười: “Tiểu Điền, ra ngoài cung đem một con cún về đây cho ta nuôi, cả ngày nằm trên giường buồn chết mất.”

Trân Cầm viên trong cung nuôi rất nhiều động vật, từ chó đến khổng tước, sư tử, hổ đều có, toàn là những động vật được cung nhân tận tâm chăm sóc, nhưng vì quá tận tâm, nên giờ lại khiến người ta sợ hãi.

Điền Bỉnh Thanh xuất cung, bế về một con cún xinh xắn màu xám từ hộ nông dân bên ngoài. Nó ngốc ngốc đần đần, vừa mới mở mắt, cơ thể nhỏ bé lúc nhúc thịt, đủng đỉnh đứng lên định đi tìm cái ăn.

Điện hạ nhìn thấy hết sức vui vẻ, nghiêm cấm người khác cho nó ăn, ngay cả Điền Bỉnh Thanh cũng không được phép, ngày ngày đều đích thân chăm sóc.

Con cún nhỏ quê mùa Tiểu Khôi cũng không vừa, ngoài điện hạ cho ăn ra, người khác cầm thịt đi qua cạnh nó, tuy nó thèm nhỏ dãi nhưng cũng sẽ kiên quyết quay đầu đi, bộ dạng đáng yêu tức cười hết sức.

Cung nhân hầu hạ bên Thái tử lúc nào cũng thích cầm thịt đi trêu Tiểu Khôi. Điện hạ hằng ngày đọc sách, bị tiếng cười náo động hấp dẫn, trong lòng cũng ngập tràn ý cười.

Mỗi lần như vậy, Tiểu Huy luôn cọ cọ thân hình nhỏ bụ bẫm của mình nũng nịu quanh điện hạ, kêu gâu gâu, thỉnh thoảng ngửi ngửi góc áo của điện hạ.

Điện hạ lúc đó là đứa trẻ mười tuổi, trên gương mặt hiện lên nụ cười dịu dàng.

Nhiều năm sau, điện hạ gặp An tiểu lang, liền ánh lên nụ cười dịu dàng năm xưa. Điền Bỉnh Thanh luôn nhớ đến Tiểu Khôi bụ bẫm thích dính lấy điện hạ, chạy qua chạy lại bên chân người.

Bộ dạng lúc nàng và Tiểu Khôi nịnh bợ điện hạ chẳng khác gì nhau.

Tiếc rằng, nhiều năm trước Tiểu Khôi đã bị người ta dìm chết trong hồ Ngự Hoa của hoàng cung, lúc được vớt lên, cơ thể nhỏ bé phù thũng thảm hại đến nỗi không dám nhìn.

Hắn nghĩ, chuyện này đều tại hắn, con cún quê mùa nhà nông dân nghèo không thích hợp để nuôi trong sân của hoàng cung.

Nhưng lúc đó, người mà nàng ấy nịnh bợ không phải là điện hạ, mà là thiếu niên tướng quân của Đại Trần.

Thái tử điện hạ xưa nay rất ghét người khác nịnh bợ, nhưng lần này, điện hạ lại tỏ vẻ thích thú, cười nói với hắn: “Tiểu Điền, chính là nàng.”

Điền Bỉnh Thanh sợ giật nảy mình, khổ sở khuyên nhủ: “Điện hạ, người nghĩ kĩ chưa?”

Những năm gần đây điện hạ chinh chiến khắp nơi, hành động kiên quyết, lúc này mắt phượng bỗng trợn lên, làm hai chân Điền Bỉnh Thanh hơi run run.

“Còn phải nghĩ gì nữa?”

Mấy năm nay, Thái tử điện hạ dần trưởng thành, Điền Hoàng hậu mấy lần định đưa phi tần hầu nữ vào đông cung, nhưng đều bị điện hạ đuổi về.

Có một lần, Điền Bỉnh Thanh to gan khuyên nhủ: “Cho dù điện hạ không chịu tiếp nhận những cô nương mà Hoàng hậu nương nương đưa đến, nhưng cũng phải tự mình chọn lấy một người mang về chứ? Lúc nào cũng không vừa ý ai. Còn nữa, có lẽ bệ hạ cũng sẽ ban hôn cho điện hạ.” Thái tử chẳng có mỹ nữ nào bên cạnh, sẽ dễ dẫn đến những lời suy đoán không hay.

Thái tử điện hạ quả nhiên đã nghe lọt câu này, đập bàn nói: “Phải đó, Tiểu Điền, sao ta không nghĩ ra chuyện này? Không chọn được nữ nhân trong cung, vậy ta tự mình tìm một người về nuôi là được rồi.”

Điền Bỉnh Thanh run rẩy một hồi, đầu tiên chợt nghĩ đến Tiểu Khôi.

Hắn ra sức khuyên can: “Điện hạ, chắc không phải người định bế một đứa bé gái từ ngoài cung về nuôi đấy chứ? Đợi nó trưởng thành rồi, thì tuổi tác của người…”

Vừa hay bệ hạ hạ chỉ phái điện hạ đi sứ Đại Trần, lâu lắm rồi chưa thấy Thái tử điện hạ vui vẻ, tinh thần phấn chấn: “Tiểu Điền à, chi bằng lần này đến Đại Trần, chúng ta tìm một nàng dâu trong số những nữ tử của Đại Trần đi? Dù sao những nữ tử quý tộc trong Đại Tề đều có quan hệ rắc rối với người đó, ta không muốn chọn.”

Tiểu Điền muốn khóc mà không còn nước mắt, căm ghét cái miệng lắm lời của mình.

Thái tử điện hạ trước giờ nói được làm được, mấy ngày cùng dạo chơi với An tiểu lang, tuy có vị tướng quân trẻ tuổi họ Yến chen ngang, nhưng điện hạ càng quan sát An tiểu lang lại càng hài lòng,

Điền Bỉnh Thanh không nỡ đả kích sự hưng phấn của điện hạ, nhưng hiện thực quả nhiên không mấy lạc quan, Điền Bỉnh Thanh khó tránh việc nói đôi ba câu thất vọng: “Điện hạ, nô tài thấy An tiểu lang rất để tâm đến vị Yến tiểu lang kia, e rằng đối với điện hạ…”

Thái tử điện hạ ung dung tự đắc cười vui vẻ đến khó hiểu: “Tiểu Điền, ngươi chỉ thấy nàng nịnh bợ Yến tiểu tướng quân, nhưng nhìn ra cách nàng nịnh bợ hắn không?”

Nịnh bợ mà cũng có cách?

“Mấy ngày nay, ta phát hiện An tiểu lang hiểu rõ sở thích của Yến tiểu tướng quân, chắc là nàng đã tốn khá nhiều thời gian vào hắn, nhìn liếc qua đã cảm thấy dáng vẻ hạnh phúc của nàng… phải tốn bao nhiêu lòng thành vào đó, mới có thể nịnh bợ đến mức này?”

Điền Bỉnh Thanh sống lâu trong cung, thật giả lẫn lộn há có gì hắn không biết sao?

Hắn bỗng hồi tưởng lại, vội vàng gật đầu: “Điện hạ quả có con mắt nhìn người, vị An tiểu lang này chắc chắn không phải là loại nữ tử vô tình vô nghĩa, lại sinh trưởng trong gia đình quyền thế, sẽ không bị phú quý cám dỗ, đúng là rất thích hợp.”

Nhưng điện hạ à, người chắc chắn nàng ấy sẽ động lòng với người chứ?

Đến khi họ quay về Đại Tề, trong ba năm, gián điệp báo tin về cho Thái tử điện hạ, cuối cùng đã dò được dấu vết gần đây của An tiểu lang.

Cái đêm quyết định khai chiến với Đại Tề, Thái tử điện hạ uống hơi nhiều, vịn lên vai Điền Bỉnh Thanh, chậm rãi bước đi trên hành lang không một bóng người trong cung, giọng điệu không giấu nổi chút thoải mái: “Tiểu Điền, cha của An tiểu lang chết rồi…”

Điền Bỉnh Thanh: “…”

Điện hạ, đó là vẻ mặt khi nghe thấy tang sự sao? Người đã không tỏ ra thương tiếc thì thôi, sao nô tài nghe thấy giọng điệu của người như đang bày rượu chúc mừng vậy?

Cha của An tiểu lang, xưa nay không phải chướng ngại vật ngăn cản người định trộm mất con gái của ông ấy… Tuy rằng, ông ấy đã cự tuyệt sự cám dỗ bằng vật chất của Đại Tề, thề không làm kẻ phản quốc!

Nhưng ông ấy cũng đã nói, nếu có ngày đó, hy vọng con gái mình có thể làm một người dân bình thường dưới sự cai trị của Thái tử điện hạ, có miếng cơm manh áo sống bình yên ở Đại Tề.

Hồi đó chủ tớ họ đều không thể ngờ, có một số người, e rằng trong chốc lát không thể thuần hóa, đó là những “con sói tàn nhẫn” mà bách tính thường nhắc đến. Nhưng nếu tiêu tốn thời gian tâm sức thuần dưỡng “con sói tàn nhẫn” ấy, lâu dần lâu dần, sẽ vô tình bỏ vào đó rất nhiều tình cảm… cứ nhiều dần nhiều dần lên… nhiều tới nỗi ngay đến bản thân mình cũng không tài nào đong đếm nổi.

Thời gian dường như lại quay trở về những ngày tháng điện hạ nuôi Tiểu Khôi.

Nụ cười trên gương mặt điện hạ dần nhiều thêm, không còn trầm ngâm ít nói tới độ khiến người ta đau lòng mà bất lực.

Hằng ngày trông thấy cảnh này, Điền Bỉnh Thanh đều thầm cảm ơn Vũ Khác. Nếu không có hắn đập mạnh một cái vào đầu An tiểu lang khiến nàng ấy hồ đồ, thì đâu có nét mặt tươi cười của điện hạ ngày hôm nay.

Trong đầu An tiểu lang có tụ huyết nên đã quên sạch việc trước kia. Điện hạ nói gì nàng cũng đều tưởng thật, hằng ngày nịnh bợ bám theo sau điện hạ. Điện hạ thấy vậy, rất vừa lòng thỏa ý.

Cả Điền Bỉnh Thanh và Thái tử điện hạ dường như đều không ngờ rằng, có An tiểu lang vừa ngốc nghếch vừa tinh nghịch này ở bên, điện hạ đã thay đổi từng chút một.

Tết Nguyên Tiêu năm nay, Điền Bỉnh Thanh và An tiểu lang đứng ở đầu phố ngắm nhìn nụ cười của điện hạ. Thái tử điện hạ uy vũ tuấn mỹ, giờ đây biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt đã dần trở nên dịu dàng hơn, khiến các nữ tử đi qua phải liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, tiến lên bắt chuyện.

Trước kia Điền Bỉnh Thanh chỉ đau đầu vì chuyện nữ tử trong cung đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán tranh giành sự chú ý của Thái hậu nương nương để có thể vào đông cung làm thê thiếp của Thái tử điện hạ. Khi đó hắn chỉ coi những nữ tử này đều là loại lòng dạ hiểm ác, giờ hắn lại thầm đoán, có thể trong số những nữ tử này, cũng có người bị phong thái như rồng như phượng của điện hạ hấp dẫn nên không cầm nổi lòng ấy chứ?

Có điều trong số đó, tình cảm thật giả lẫn lộn, ai có thể kiên nhẫn đi chứng thực đây?

Điền Bỉnh Thanh từ nhỏ đã hầu hạ Thái tử điện hạ, hiểu rõ tính tình của người, từ khi Tiên Hoàng hậu bệnh nặng qua đời, điện hạ luôn nghi ngờ lo sợ mọi thứ trong cung.

Chuyện này đương nhiên không thể trách điện hạ, có một năm, một thị nữ ngoan hiền đang hầu hạ ở ngoại điện đông cung được đề bạt, có cơ hội vào nội điện hầu hạ, chưa quá bảy ngày, trong một đêm điện hạ đang ngủ say, ả rút kiếm định hành thích người…

Thái tử điện hạ từ nhỏ phải ứng đối với vô vàn những sự việc kiểu này, nên sớm đã luyện thành khả năng ngủ khép hờ mắt, một cước đạp gãy cổ tay của cung nữ kia nên không bị thương.

Chưa kịp điều tra, cung nữ này đã uống thuốc độc tự sát.

Hồng nhan liều mạng tranh đấu, lại còn dùng cách thức thê thảm như vậy để tự sát, quả là khiến Thái tử điện hạ muốn gần nữ sắc cũng khó.

… Người đầu gồi tay ấp nếu ôm ý định giết người trong lòng, thì chắc chắn kết cục hết sức khủng khiếp.

Cho nên người không có gốc rễ gì ở Đại Tề như An tiểu lang, tính đi tính lại đúng là một lựa chọn sáng suốt.

Thế là Điền Bỉnh Thanh luôn mang trong lòng một sự cảm kích đặc biệt với An tiểu lang đang cười ngốc nghếch. Từ ăn uống nghỉ ngơi cho đến mọi mặt khác, hắn đều dốc lòng chăm sóc nàng.

Tiếc rằng, An tiểu lang bản tính hoang dã khó thuần phục, mặc dù đã ân ái gần gũi với điện hạ trong hoàng cung Đại Tề, mặc dù điện hạ luôn dành cho nàng nụ cười dịu dàng nhất, nghĩ đủ mọi cách đối tốt với nàng. Nhưng rồi, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả những ân ái mộng mơ này…

Đến tận ngày Hoàng đế bệ hạ cùng hậu phi chính thức làm chủ hoàng cung Đại Trần, thái tử điện hạ tinh thần sa sút suốt mấy tháng trời cuối cùng đã lấy lại tinh thần để xử lý công việc bộn bề trước mắt.

Mấy năm nay, công lao Thái tử điện hạ lập được càng nhiều, Hoàng hậu lại càng thêm thù hận. Mỗi lần bệ hạ nhìn thấy Thái tử, luôn soi mói bắt bẻ, ghét điện hạ vì điện hạ sát phạt quá nặng tay, ghét điện hạ vì lời đồn đại khó nghe bên ngoài, mọi người đều nói Thái tử Đại Tề không chịu gần nữ sắc, chắc chắn là do có bệnh không tiện nói ra.

Lần này, Hoàng đế bệ hạ không thèm hỏi ý nguyện của điện hạ nữa, liền một mạch đưa mười mấy mỹ nhân vào đông cung. Trong số đó, có con gái của Duệ Vương triều trước Tần Ngọc Tranh, cháu gái bên ngoại của Hoàng hậu, cũng là con gái của Hộ quốc tướng quân tên Điền Thục Uyển, cùng vô số con gái của trọng thần trong triều.

Nghe nói vị Duệ Vương triều trước này sau khi đầu hàng, vốn dĩ định dâng con gái cho bệ hạ ốm yếu lâu ngày, nhưng bệ hạ bỗng hạ lệnh, đưa Tần Ngọc Tranh vào đông cung. Bây giờ ông ta gặp người khác đều tự cho mình là cha của Thái tử phi, lại nghĩ con gái nhà mình có sắc đẹp nổi trội, chắc chắn có thể giành được vị trí số một, sinh con nối dõi cho Thái tử.

Còn về con gái của Hộ quốc tướng quân, từ nhỏ thường xuyên đi lại trong cung, mỗi lần gặp Thái tử điện hạ đều đỏ mặt gọi một tiếng: “Biểu ca…”

Ngày trước Thái tử điện hạ chưa từng đáp lại nàng ta. Có mấy lần Hoàng hậu thăm dò ý điện hạ, muốn lập Điền Thục Uyển làm Thái tử phi. Tiếc rằng Thái tử điện hạ giờ đã không còn là đứa trẻ chín tuổi năm xưa, có thể dễ dàng bị người khác thao túng nữa.

Nay điện hạ nắm trong tay đội quân hùng hậu, ngay cả bệ hạ lúc triệu kiến điện hạ để thương thảo quốc sự, cũng phải nể nang ba phần, không thể kiên quyết hạ chỉ ép điện hạ phải tuân theo.

Còn chuyện hôm nay đưa một mạch mười mấy nữ nhân vào đông cung không hỏi han gì điện hạ, là lần đầu tiên suốt mấy năm nay.

Đông Cung đại điện bỗng chốc xuất hiện nhiều thê thiếp, rồi cả thị nữ hầu cận của họ, ngay đến Vũ Khác cũng quay đầu nhỏ giọng thảo luận với Điền Bỉnh Thanh: “Đây là bệ hạ đang kiêng kị việc Thái tử điện hạ nhân lúc bệ hạ ốm đau mà đoạt quyền à?”

Hoàng đế bệ hạ đổ bệnh đã được một thời gian, mãi chưa thấy khỏi, khiến Hoàng hậu cũng thấp thỏm không yên, lòng buồn rười rượi.

Điền Bỉnh Thanh chậm rãi than thở: “Nếu như đây là gia đình bách tính bình thường, phụ thân bệnh nặng, con cái kế thừa gia nghiệp, để phụ thân một đời vất vả nay được an nhàn dưỡng bệnh, quả là đứa con có hiều. Nhưng trong hoàng thất thì…”

Lời hắn nói chưa hết, Vũ Khác cũng hiểu.

Trong gia đình hoàng thất, tình cảm lạnh nhạt, Hoàng đế tuổi cao không chịu rời ngai vàng, chưa đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì luôn muốn được làm thiên tử ngạo nghễ, độc nhất vô nhị, đâu chịu yên tâm buông tay dưỡng bệnh, nhường lại ngôi vị cho con trai?

Huống hồ, những năm gần đây Hoàng đế sống trong nhung lụa tại hoàng cung Đại Tề, chuyện trong ruổi thiên hạ mở mang lãnh thổ là do một tay Thái tử điện hạ làm nên. Giờ đây thiên hạ bước đầu ổn định, ông ta chỉ việc chuyển từ hoàng cung Đại Tề về hoàng cung Đại Trần, ngồi không hưởng lộc, lại thêm quanh năm có Hoàng hậu xúi bẩy bên tai, dần dà thành kiến với con trai đã trở nên sâu sắc, đâu thể tin tưởng đứa con trai duy nhất này?

Ông ta ngoài việc lo lắng những huynh đệ đang nhìn chằm chằm như hổ đói vào giang sơn của mình ra, càng sợ đứa con trai tay nắm binh quyền này đột nhiên làm loạn, bởi vậy mới ban cho những mỹ nữ kiều diễm kia.

Ngày trước Thái tử điện hạ ở bên ngoài chinh phạt, mỗi lần được ban hôn, điện hạ đều lấy cớ thiên hạ còn chưa ổn định, thân là thống soái sao có thể ham mê nữ sắc làm lý do thoái thác. Bây giờ thiên hạ đã ổn định, hai phụ tử cả ngày nhìn thấy nhau, tình cảnh của điện hạ càng thêm khổ sở.

Là người hầu thân cận của Phượng Triều Văn, Điền Bỉnh Thanh đương nhiên biết xu hướng giới tính của Thái tử điện hạ vô cùng bình thường, chỉ là hắn vừa ý người đó, chính là “con sói tàn nhẫn” kia. Điện hạ dốc hết tâm sức thuần dưỡng “nó” nhưng không được, “nó” cứ thấy sơ hở là định chạy trốn, đâu chịu ở lại trong đông cung vì điện hạ?

Điền Bỉnh Thanh biết rõ Thái tử điện hạ là người cương ghị quyết đoán, thà chết chứ không bao giờ chịu khuất phục. Nếu điện hạ từ chối không nhận những mỹ nữ này, lát nữa Hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ lấy danh nghĩa Thái tử ỷ có công lớn mà làm càn, coi khinh phụ hoàng để xử lý. Đến lúc đó cho dù điện hạ có lập được càng nhiều công lao, cũng phải cúi đầu nhận tội. Đang lúc Điền Bỉnh Thanh nóng ruột lo âu, liền nghe thấy Thái tử điện hạ nói: “Bố trí hết vào trong điện các còn trống phía sau đi.”

Thái tử điện hạ ôm binh thư uể oải tựa người lên long sàng chẳng buồn ngẩng đầu dậy, thản nhiên thu nhận một đám mỹ nữ.

Điền Bỉnh Thanh đứng bên cạnh điện hạ, khoảnh khắc đó hắn nhìn thấy ánh mắt dường như vừa phẫn nộ vừa oán hận trên gương mặt của quận chúa Ngọc Tranh tiền triều, còn Điền Thục Uyển vui mừng như sắp khóc, mắt mở to dán lên người Thái tử điện hạ, chỉ mong được nghe thấy lệnh triệu thị tẩm ngay lập tức.

Điện các còn trống trong đông cung kia rốt cuộc đã được lấp đầy.

Những chuyện vụn vặt sau đó không cần nhắc cũng được.

Đám nữ nhân bị gò bó trong tường cao cung cấm, cho dù là trắc phi mà bệ hạ ban cho nhưng không được Thái tử yêu thích, thì cũng tốn công vô ích thôi.

Bất luận sử dụng thủ đoạn như thế nào, như chặn đường khóc lóc, hầm canh may áo, thổi sáo dẫn khúc, tấu nhạc ca vũ… cũng đâu thể khiến Thái tử điện hạ quay lại chú ý?

Cho dù… sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà, những trắc phi trong đông cung này đều được chuyển vào hoàng cung, ai cũng có phong hiệu đàng hoàng, Hoàng đế bệ hạ vừa mới lên ngôi cũng chỉ nói một câu lạnh nhạt: “Trong cung quả thực cũng cần những thứ trang trí tươi sáng.”

Lúc đó trong hoàng cung Đại Trần khi xưa mà nay đã là cung Đại Tề, rừng bích đào, hoa nở rộ một vùng trời, phía xa Đức phi dẫn theo mấy phi tầng khúm núm quỳ trên mặt đất, ánh mắt tân đế nhìn chăm chú phía trước dường như đang suy nghĩ điều gì, khóe môi thoáng nở nụ cười như có như không.

Người bên cạnh trông thấy, tưởng rằng tân đế thưởng thức vẻ đẹp nên thích thú, nhìn thấy những phi tần kiều diễm của mình đương nhiên tâm trạng vui vẻ. Chỉ có Điền Bỉnh Thanh biết được, ánh mắt của bệ hạ đang nhìn chăm chú về phía đó, chính là nơi khi xưa An tiểu lang bị Yến Bình đạp xuống hồ, ướt sũng bò lên cởi áo vắt nước.

Khoảnh khắc thoáng qua năm ấy rốt cục đã dấy lên cơn sóng lớn nhường nào trong lòng điện hạ thì không ai rõ. Nhưng từ sau đó, thiếu nữ giả nam trang này đã khiến tân đế phải liên tục ngoảnh lại quan tâm chăm sóc, thậm chí hận không thể ngày ngày giữ nàng ở bên, đêm đêm đầu ấp tay gối, đây là một sự thật hiển nhiên không thể chối cãi.

Điền Bỉnh Thanh và Thái tử điện hạ như hình như bóng, chỉ trừ vụ hỏa hoạn năm xưa ở Cẩm Tú các, lúc đó Điền Bỉnh Thanh còn đang ở trong quân doanh nên chưa được chứng kiến.

Khá lâu sau đó lại bắt được An tiểu lang về, khi nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác, tinh thần sa sút của nàng, Điền Bỉnh Thanh sửng sốt giật nảy mình, vội vàng quan sát ánh mắt của bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ ngồi đó bình tĩnh thản nhiên, dường như ngay từ đầu đã chắc chắn An tiểu lang phiêu bạt bên ngoài kia, rồi kết cục vẫn phải trở về bên cạnh mình.

Có điều, An tiểu lang rõ ràng không hiểu tình thế của Hoàng đế bệ hạ, dùng đủ mọi thủ đoạn để khước từ. Điền Bỉnh Thanh theo sau nàng mà nơm nớp lo sợ, chỉ e ngày nào đó nàng lại mất tích không thấy bóng dáng đâu.

Khi nàng hạ sinh Khinh Quân điện hạ, hắn vẫn cứ không yên tâm.

Hoàng hậu đương triều xưa nay hành sự không đáng tin tưởng, điều này là sự thật mọi người đều biết.

Tâm Nhụy công chúa chào đời, ngay sau đó nàng lại hạ sinh Khinh Dục điện hạ, hằng ngày bế con đi dạo trong cung. Vẻ bình thản an nhiên hiện trên gương mặt nàng, bên cạnh là con cái vây quanh, Hoàng đế bệ hạ nhàn nhã cùng nàng sóng bước. Đến tận lúc đó, Điền Bỉnh Thanh mới chịu yên tâm sau bao nhiêu năm thấp thỏm lo âu.

Bệ hạ tốn ngần ấy năm sức lực và thời gian, dốc cạn tâm huyết, cuối cùng đã thuần dưỡng được nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.