Không lâu sau, a mã cùng ngạch nương người nào đó đến, nhìn thấy cái
vẻ mặt kia cũng không có một chút cảm động, hai người thỉnh an Khang Hy, đứng đợi ở bên cạnh.
“Đã chuẩn bị bản tử xong chưa?” Khang Hy hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi, vạn tuế gia.” Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp, Bảo khanh khách bị đánh, chuyện nhiều năm cũng không gặp qua.
“Hoàng gia gia, con biết sai rồi, không cần đánh có được hay không?” Khuynh Thành nhìn về phía Khang Hy, cố ý mếu máo.
Không phản ứng.
“A mã, ngạch nương, thay nhân gia cầu tình có được hay không, hoàng
gia gia muốn đánh nhân gia ~~~” chuyển hướng sang cha mẹ mình, cha chỉ
khẽ nhíu mày, ngạch nương trợn to ánh mắt, có điều nét mặt cũng không
phải đồng tình, mà là tò mò cùng chờ mong.
“Nha đầu vô liêm sỉ, để xem là ai dám cầu tình cho người? Người đâu,
giải nha đầu vô liêm sỉ lên trên ghế.” Khang Hy nói, tức thì hai tiểu
thái giám đi tới bên người Khuynh Thành, lại không dám động thủ, đây
chính là tâm can bảo bối của hoàng thượng, vạn nhất sau này nàng tính sổ thì làm sao bây giờ.
“Hoàng gia gia, có phải nên trốn hay không?” Khuynh Thành mếu miệng hỏi.
“Dám?” Khang Hy trừng.
Khuynh Thành không khóc nữa, tự mình nằm xuống ghế, ngửa mặt nhìn
Khang Hy: “Ngài đánh đi, ngài cao hứng thì đánh đi!” Sau đó ôm ghế lại
bắt đầu khóc, cũng không phải lớn tiếng khóc, mà là cái kiểu âm lượng
nho nhỏ như có như không, mới nghe giống như quỷ chết oan khóc vậy.
Khang Hy nhăn mặt cau mày, Dận Chân nhăn mặt cau mày, Nhan Tử La cũng nháy mắt, chìn chăm chú bản tử trong tay Khang Hy.
~~ bốp, bốp, bốp, bốp ~~~~
Nhan Tử La túm túm tay áo Dận Chân, nhỏ giọng nói: “Có phải rất đau hay không a?”
“Có thể thử xem.” Dận Chân cũng nhỏ giọng nói
Thật vất vả đánh xong, Khuynh Thành nhìn Khang Hy: “Hoàng gia gia, đánh xong rồi sao?”
“Đỡ dậy đi.” Khang Hy cầm bản tử giao cho thái giám.
Khuynh Thành hất tay thái giám ra, sau đó tập tễnh đi tới trước mặt
Khang Hy, nhào vào trong lòng Khang Hy ủy khuất khóc: “Hoàng gia gia,
con biết sai rồi, sau này không dám. Hoàng gia gia, ngài không nên tức
giận có được hay không? Trời nóng, ngài tức giận thân thể sẽ không thoải mái, hoàng gia gia, ngài đừng nóng giận được không?”
“Nha đầu chết tiệt!” Khang Hy vỗ vỗ đầu Khuynh Thành: “Có lần sau nữa hay không. Đi thôi, kêu người ta bôi thuốc cho.”
“Hoàng gia gia, sau này không cần đánh nhân gia có được hay không?
Nhân gia nghe lời, không quậy phá.” Khuynh Thành khóc thút thít nói
“Hừ, lại gạt trẫm. Đúng không?” Khang Hy buồn cười nhìn tiểu nha đầu, “Đi thôi!”
Khuynh Thành được dìu đi, Tiểu Nguyệt đi theo xem náo nhiệt, Tề Mặc Trì ở bên cạnh cau mày.
Khang Hy nhìn Dận Chân cùng Nhan Tử La.
“Hoàng a mã, nhi thần dạy không nghiêm.” Dận Chân lập tức nói
“Tám đời cũng dạy không ra dạng nha đầu như vậy.” Sau đó nhìn Nhan Tử La, Nhan Tử La vội nói: “Nô tỳ dạy không nghiêm.”
“Dạy không nghiêm? Đều là ngươi làm hư hỏng.” Khang Hy trợn mắt.
“Vâng, nô tỳ biết sai.” Nhan Tử La vội vàng thừa nhận sai lầm, sau đó có chút không cam lòng, ban đầu nha đầu chết tiệt kia rời nhà trốn đi,
không phải tất cả đều mắt nhắm mắt mở sao, sao cuối cùng chỉ đổ lên đầu
một mình mình ~~ vô lương tâm nha! Có điều, người có quyền tính toán ~~~ dư quang tinh tường thấy khóe miệng Dận Chân nhếch lên.
“Biết sai? Biết sai có ích lợi gì?” Khang Hy hỏi, ngồi xuống, thái giám lập tức dâng trà lên.
“Hoàng thượng, nô tỳ biết biết sai đã muộn, cho nên cho tới nay nô tỳ đã nghĩ tìm người có thể quản được Khuynh Thành, nếu không với danh
hiệu công chúa sợ là muốn yên ổn cũng không được, vốn là con dòng cháu
giống, làm gì có người dám động đầu ngón tay. Vậy mà Trần Mục Phong bình dân chẳng những dám giáo huấn, hơn nữa còn giáo huấn không khoan
nhượng.” Nhan Tử La len lén nhìn sắc mặt Khang Hy, trên mặt lão đầu hình như có điều suy nghĩ.
“Vì sao giáo huấn?” Khang Hy hỏi, người dám đánh nha đầu đúng là không thấy nhiều lắm.
“Là bởi vì Khuynh Thành đi leo cây, leo nóc phòng linh tinh. Hoàng
thượng, kỳ thật không tính là cái gì đại sự, tường viện trong phủ lẫn
trong cung không phải đều leo qua đó sao?” Nhan Tử La nói
Khang Hy nhàn nhạt trợn mắt, Nhan Tử La âm thầm chuyển ánh mắt, vì con rể nói thật đúng là có phí sức!
“Có đạo lý!” Khang Hy nói, hướng về phía Nhan Tử La phất tay: “Đi xem nha đầu một chút đi.”
Nhan Tử La hành lễ thối lui, trong điện còn lại phụ tử hai người nói chuyện.
Khuynh Thành thấy ánh mắt ngạch nương của mình lòe lòe phát quang bèn mếu máo, “Ngạch nương, ngài thật đúng là thấy chết mà không cứu? Ta
hoài nghi ngài có phải mẹ kế hay không.”
“Không cần hoài nghi, ngươi ra đời ở trong cái vườn hoang kia, muốn
ôm nhầm cũng không có cơ hội.” Nhan Tử La cười nói, nhìn cái mông Khuynh Thành, “Không chảy máu à ~~~~” bộ dáng rất thất vọng.
“Ngạch nương ~~~ rất đau ~~ ngài còn nói mát ~~~” Khuynh Thành trợn mắt.
“Đau không?” Nhan Tử La đột nhiên vỗ vỗ cái mông Khuynh Thành, Khuynh Thành nhảy dựng lên, bộ dạng giống như heo bị giết.
“Xem ra là thật sự rất đau ~~~” Nhan Tử La nói, sau đó bảo cung nữ
bôi thuốc “Như thế nào chọc giận hoàng gia gia? Còn vờ ngớ ngẩn?”
“Nhan bá mẫu, là vì đi thanh lâu.” Tiểu Nguyệt ở bên cạnh bưng kem ướp lạnh cười híp mắt nói
Nhan Tử La thanh: “Còn tưởng rằng làm chuyện gì lớn, sao lại bị hoàng gia gia biết?”
Khuynh Thành nhắm mắt lại giả chết, có phải là ngạch nương không vậy? Nếu như có thể đầu thai một lần nữa nhất định phải đổi ngạch nương
khác.
“Nha đầu, có đau hay không?” Nhan Tử La đột nhiên ôn nhu hỏi, sau đó
nhẹ tay đặt lên trên cái mông: “Có muốn ngạch nương xoa xoa cho hay
không?”
“Được rồi ngạch nương!” Khuynh Thành mở mắt: “Phải hỏi a mã mới được, ngài rốt cuộc có phải là ngạch nương của ta hay không.” Ngạch nương
hướng về phía nàng cười.
Nhan Tử La trở lại Châu Tử, phát hiện vẻ mặt cha của hài tử đang nghiêm trọng.
“Như thế nào? Lão đầu tử mắng chửi người?” Nhan Tử La hỏi.
“Nha đầu thế nào?” Dận Chân không đáp hỏi ngược lại.
“Ba phần đau đớn bảy phần la hét.” Nhan Tử La nói: “Lão đầu tử nói cái gì?”
“Lão đầu tử xem ra cũng khá vừa lòng Tề Mạc Trì.” Dận Chân nói
“Cái gì? Đùa giỡn cái gì? Không được, không đáp ứng, kiên quyết không được.” Nhan Tử La nhảy dựng lên.
“Tại sao không được? Nếu Tề Mặc Trì lấy nha đầu tương lai sẽ không nạp thiếp.” Dận Chân nói
“Vậy cũng không được, không nạp thiếp? Hừ hừ ~~~ Vương công đệ tử nói mà tin được ~~ thì là kẻ ngu ~~” Nhan Tử La nói
“Cái gì?” Dận Chân nghiến răng nghiến lợi.
“Lời nói thật mà! Ung Vương gia, ngài đừng trợn mắt, trong phủ ngài
chẳng vừa có tân nhân còn gì.” Nhan Tử La nói, miệng thơn thớt bụng 1 bồ dao găm.
“Đó là chủ ý của ngươi.” Dận Chân cảm thấy đau đầu.
“Ôi chao, chủ ý của ta cũng không thấy ngài phản đối mà? Sao ban đầu
ngài cũng đồng ý vậy? Ha hả, thiệt thòi cho ngài, nói không chừng còn
nhiệt tình đáp ứng nữa ~~~” Nhan Tử La trở ánh mắt: “Ung Vương gia, nếu
sự kiện ngài đã đáp ứng thì cũng nên thừa nhận đi.” Sau đó nhàn nhã đi
vào ngủ.
Khuynh Thành ở tại tây sảo gian dưỡng thương, sắp đến tháng sáu,
hoàng gia gia nói không cần giả trang, không có việc gì mới quang minh
chánh đại chui ra. Có hôm hoàng gia gia dẫn cả nhà ra ngoài đi dạo, nói
thật, những tiểu hài tử này không có mấy người cao hứng, chỉ ó Khuynh
Thành cùng ngạch nương thì không cao hứng không được.
Bên ngoài hoa màu một màu xanh biếc nhìn đã mắt, dưa tây và trái cây
trổ rất nhiều, nhìn hoàng qua rắn chắc nằm buồn thiu, ngạch nương của
Khuynh Thành bèn chạy đến tiện tay hái tiểu hoàng qua cắn ăn. Thấy vậy
gia gia của Khuynh Thành ngán ngẩm lắc đầu, hai mẹ con nhà này đúng là
tai họa.
Trung tuần tháng sáu, Khang Hy dẫn theo đại đội nhân mã đi đến hành
cung gần suối nước nóng, sau sẽ đi đến bãi mộc lan săn thú, ngạch nương
của Khuynh Thành không có hứng thú bèn bồi Hoàng thái hậu ở lại nhiệt
hà. Khuynh Thành cùng Tiểu Nguyệt đều đi theo.
Nháy mắt đã đến tháng chín, Khang Hy dẫn người trở lại nhiệt hà, phụng bồi Hoàng thái hậu hồi kinh.
Trần Mục Phong cầm trong tay sáu tấm thiệp mời, tâm tình có chút thấp thỏm bất an. Trước đây hắn rất nhiều lần đem danh hiệu mỗi người viết
ra cùng một lúc, nhìn tới nhìn lui cảm thấy trong đó có liên quan với
nhau, Thành Tam gia, Hằng Ngũ gia, Thuần Thất gia, Đường Cửu gia, Đào
Thập Nhị gia, Tường Thập Tam gia, Trinh Thập Tứ gia ~~~ bọn họ giống như thông đồng với nhau tìm đến hắn bàn chuyện làm ăn, có điều cũng chỉ là
mua mấy ngàn thạch lương thực, hơn nữa dường như bản thân hắn mới là mục tiêu mà bọn họ hứng thú. Điều tra nghiên cứu hắn xong, bọn họ lại nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó lại xuất hiện
người tự xưng là cô cô của Bảo nhi, vậy thì vị đi cùng chắc là dượng của Bảo nhi nhưng mà ánh mắt vị kia hơi giống với Bảo nhi, cô cô của Bảo
nhi thì giống Bảo nhi đến chín phần mười. Càng cổ quái hơn nữa chính là
cô cô của Bảo nhi tựa hồ biết Đường Cửu gia, nếu thật sự là như cô cô
của Bảo nhi nói vậy thì bọn họ ắt hẳn đều có liên quan với nhau, nhưng
là liên hệ gì thì~~~ Trần Mục Phong không dám nghĩ đến.
Nhưng cái ý nghĩ trong đầu hắn vẫn tiếp tục chuyển biến: đương kim
Thành Thân Vương đứng hàng thứ ba, Hằng Thân Vương đứng hàng thứ năm,
Thuần Quận Vương đứng hàng thứ bảy, Bối Lặc Dận Đường đứng hàng thứ
chín, Bối Lặc Dận Đào đứng hàng thứ mười hai, Hoàng Tử Dận Tường đứng
hàng thứ mười ba, Bối Lặc Dận Trinh đứng hàng thứ mười bốn, nếu như là
thật sự, ít nhất Bảo nhi là khanh khách. Nếu như Bảo nhi là khanh khách, như vậy việc thế tử Mông Cổ muốn lấy Bảo nhi làm đích phúc tấn sẽ thuận lý thành chương ~~~ chỉ là Bảo nhi rốt cuộc là khanh khách của phủ nào?
Hắn từng tìm hiểu xem có vị khanh khách nào là gọi Khuynh Thành hay
không, đáng tiếc căn bản là không thể tìm hiểu, khuê danh con cháu hoàng tộc người bình dân không có khả năng biết đến.
Trần Mục Phong thật sự cảm thấy đau đầu ~~~
“Mấy ngày nay trong kinh thành hình như bỗng nhiên nghiêm ngặt, chuyện gì xảy ra vậy?” Trần phu nhân hỏi người đi bên cạnh.
“Phu nhân, Hoàng thượng hồi kinh, đương nhiên là phải nghiêm ngặt.”
Trần Nhân cười giải thích, hắn vốn ở kinh thành đã nhiều năm, hàng năm
vào lúc này đều phải nghiêm cẩn.
“Hoàng thượng trở về? Thật chứ?” Trần phu nhân kích động hỏi. Trần
Nhân gật đầu, sau đó cảm thấy khó hiểu, Hoàng thượng trở về thì có quan
hệ gì đến dân chúng nhỉ ~~~~
“Mục Phong, Hoàng thượng trở về, chắc là Bảo nhi cũng trở về.” Trần
phu nhân nói với Trần Mục Phong, Trần Mục Phong trong lòng kích động,
Bảo nhi trở về ~~~
Đến khi thánh giá vào kinh, Trần phu nhân cố ý lôi kéo tướng công và
nhi tử đến tửu lâu nhìn theo thánh giá, hy vọng có thể thấy hình dáng
Bảo nhi. Đáng tiếc, dẫn đầu vào kinh chỉ có hoàng đế cùng vương công đại thần, gia quyến theo Hoàng thái hậu sau đó mới có thể hồi kinh. Trần
phu nhân hơi thất vọng một chút rồi lại tâm tâm niệm niệm ngóng trông cô cô của Bảo nhi tới lấy hai loại gạo nọ.
Qua vài ngày, cô cô Bảo nhi mới đến lấy gạo, trước khi vào cửa đã nói xin lỗi, do bản thân gần mấy ngày nay nhiễm một ít gió rét nên không
tiện xuất môn, cho nên mới đến muộn, xem gạo sau đó hỏi giá tiền, Trần
phu nhân lập tức ngại không lấy.
“Trần phu nhân, không phải cô cậu huynh đệ ruột thịt cũng phải tiền
bạc rõ ràng sao!” Nhan Tử La cười nói, thanh âm có chút thì thầm.
“Cô cô của Bảo nhi, Bảo nhi ~~~~ trở về chưa?” Trần phu nhân ngẫm lại không nhịn được bèn hỏi.
“Đã về rồi.” Nhan Tử La hấp hấp cái mũi: “Đúng rồi, lão gia nhà chúng tôi nói mấy ngày nữa đến kỳ thu hoạch hoa màu xong muốn mời lão gia,
phu nhân, Trần thiếu giagia trang của chúng tôi làm khách, không biết có thể hân hạnh được đón tiếp không?”
“Có thật không?” Trần phu nhân quá kích động, đến nỗi nắm chặt tay
Nhan Tử La, chỉ thấy Nhan Tử La hơi hơi nhe răng trợn mắt.”Xin lỗi, cô
cô của Bảo nhi, ta quá kích động, không làm ngài bị thương chứ?”
“Không có việc gì không có việc gì, bản thân không cẩn thận té từ
trên giả sơn xuống, tay đau không phải do ngài, nếu ngài đồng ý vậy mấy
ngày sau gặp nhau vậy!” Nhan Tử La cười nói.
“Thật tốt, chúng tôi nhất định đến. Chỉ là —— không biết lão gia
thích cái gì, chúng tôi phải chuẩn bị những thứ gì?” Trần phu nhân hỏi.
“Thích cái gì?” Nhan Tử La con ngươi đảo vài vòng: “Không biết, chưa
từng thấy lão đầu đặc biệt thích cái gì hết! Các vị cứ tự tiện đi!” Lão
nhân kia thích cái gì nha? Thiên hạ đều là của hắn, hắn còn có thể thích cái gì nha, trái lại hắn thích mở mang bờ cõi, ai có bản lãnh cho hắn
địa giới được nha ~~~
“Vậy lão phu nhân thích cái gì?” Trần phu nhân chu đáo.
“Ha hả ha hả, cái này lại càng không thể nói. Lão phu nhân nhà chúng
tôi quá nhiều, những cái thích cũng không giống nhau, hơn nữa chúng ta
cũng không gặp được mấy vị lão phu nhân đâu.” Nhan Tử La cười nói, muốn
chuẩn bị lễ vật cho lão bà của Khang Hy, thế nào cũng phải táng gia bại
sản, đây chính là hậu cung ba nghìn người ~~~ còn không bằng tiền này
giữ lại cho khuê nữ của mình tiêu xài đi.
“Vậy cha mẹ Bảo nhi thích cái gì?” Trần phu nhân hỏi tiếp
Nhan Tử La cười, sau đó nói: “A mã thích người, ngạch nương thích
tiền. Cả hai thứ này cũng không cần chuẩn bị, a mã vừa mới nạp một tiểu
thiếp thanh tú, ngạch nương thì gần đây không thiếu tiền. Bất quá ~~~”
Nhan Tử La đảo con ngươi: “Ta cảm thấy các vị cần chuẩn bị một ít ngân
phiếu mới phải, không chừng đến lúc đó ngạch nương nàng lại giở công phu sư tử ra.”
“Cám ơn ngài, cô cô của Bảo nhi.” Trần lão gia cùng Trần phu nhân nói
“Đừng khách khí, aiz, kỳ thật ta cũng hy vọng các vị tiết kiệm tiền
một chút, dù sao nha đầu này rất không thích hợp làm con dâu tiết kiệm.” Nhan Tử La cười nói, “Được, cáo từ.”
Đợi người đi rồi, Trần phu nhân nhìn Trần lão gia, cũng nhìn Trần Mục Phong: “Người nhà Bảo nhi thật là kỳ quái!” Đây là lần thứ hai Trần phu nhân dùng từ “Kỳ quái” để hình dung người nhà Bảo nhi.