Bảo nhi gật đầu, đảo mắt bước nhanh đến bên người Trần Mục Phong, ôm
cánh tay Trần Mục Phong, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực rảo bước tiến vào cửa —— quá đắc ý cho nên quên mất cánh cửa —— may mà ôm cánh tay Trần Mục
Phong mới không có mất mặt.
“Nhìn đường.” Trần Mục Phong vừa nói, vừa nhàn nhạt quét mắt liếc nàng.
“Vâng, tướng công.” Bảo nhi cố ý ôn nhu nói, sau đó gặp Trần lão phu
nhân, Trần lão gia, Trần phu nhân thỉnh an, “Chào Nãi nãi, chào phụ
thân, chào nương.”
Tự động xem nhẹ cả nhà Cung Thành.
“Hừ!” Không biết là ai hừ một tiếng.
“Ôi, buổi sáng hôm nay ai bị cảm lạnh à?” Bảo nhi cười hỏi, sau đó
nhìn Cung phu nhân.”Cung phu nhân, khí hậu Hàng Châu chúng ta ngài không thích ứng sao? Nên chú ý một chút. Có điều không quan hệ, dù sao các
ngươi cũng phải trở về.”
Sau đó đi tới bên người Trần phu nhân, “Nương, xin lỗi, con dậy muộn.”
“Làm sao vậy? Đôi mắt thâm quầng, tối hôm qua ngủ không ngon?” Trần phu nhân hỏi, nhìn hai con mắt nhỏ đen thui của Bảo nhi.
“Vâng! Cùng tướng công thương lượng một vài chuyện.” Bảo nhi nói.
Nghiên đầu suy nghĩ thì thấy Cung Trúc Uẩn đôi mắt có chứa ẩn tình như
khóc như tố nhìn Trần Mục Phong, Bảo nhi trong lòng bắt đầu không thoải
mái, cố ý thở dài, sau đó nhìn Trần phu nhân nói: “Nương, con ngày hôm
qua khuyên tướng công cả một buổi tối, nhưng nói như thế nào hắn đều nói không cưới Cung giai tiểu thư. Nương, ngài giúp con dâu khuyên nhủ đi,
nếu không sau này người ta sẽ nói con dâu là đố phụ.”
Trần phu nhân thiếu chút nữa nhịn không được cười, nhìn Trần Mục Phong: “Mục Phong, con thật sự không cưới Cung giai tiểu thư?”
“Vâng, chuyện này đã sớm nói qua.” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, nàng trợn mắt liếc nhìn hắn.
“Nương, tướng công ngày hôm qua còn mắng con, nói con xen vào việc
của người khác, còn nói con làm tốt bổn phận của mình, không cần lo cho
chuyện của hắn. Người ta cũng là vì tốt cho hắn mà! Hắn cũng không thông cảm cho người ta.” Bảo nhi tiếp tục nói.
“Mục Phong là vì tốt cho con, sợ con bị người ta khi dễ.” Trần phu nhân an ủi Bảo nhi.
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ liếc nhau, khi dễ Bảo nhi? Nói chuyện trên trời!
“Nương, ngài nói là thật sao? Không có gạt người ta?” Bảo nhi cười
nháy mắt, thấy Trần phu nhân gật đầu khẳng định, Bảo nhi thấp đầu, làm
bộ thẹn thùng.
Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thiếu chút nữa phun trà, lại có trò hay nhìn. Quả thật liền có người lách ca lách cách bước ra sân khấu.
“Mục Phong, ngươi thật sự tuyệt tình như thế sao?” Cung Thành bị chọc giận muốn điên rồi, vừa nhìn đã biết nha đầu chết tiệt kia nhất định là cố ý, không biết nàng dùng biện pháp gì mà thu thập được Trần Mục Phong khiến hắn phục tùng như vậy.
“Ôi, Cung đại nhân, ngài không cần nói tướng công ta như vậy mà!
Tướng công ta sao lại tuyệt tình? Hắn không đối với nữ nhi của ngài bội
tình bạc nghĩa.” Bảo nhi nói.
“Ta cũng biết, nhất định là do tiểu hồ ly tinh ngươi giở trò quỷ, mê hoặc Mục Phong.” Cung phu nhân lên tiếng nói.
“Cung bá mẫu, xin nói chuyện có chừng mực.” Trần Mục Phong nghiêm mặt lạnh nói.
Bảo nhi trái lại vô cùng vui vẻ chạy đến trước mặt Cung phu nhân, vừa cười vừa nói: “Cung giai phu nhân, cám ơn ngài khen ta như vậy! Khi còn bé mẹ ta kể chuyện xưa cho ta, nói hồ ly tinh đều xinh đẹp lại có học
vấn nữa, ta luôn luôn muốn làm hồ ly tinh, nhưng mà mẹ ta bảo ta không
giống, cũng là ngài có con mắt tinh đời, cám ơn nha.”
“Ngươi cái…đồ không biết thẹn – ~~~” Cung phu nhân – nói còn chưa nói hết.
“Hồ ly tinh mà, hồ ly tinh không phải là chuyên môn mê hoặc nam nhân
sao? Ngài còn trông cậy ta cảm thấy thẹn cái gì chứ! Có điều ta cũng
không rõ, ngài mang theo nữ nhi giống trống khua chiêng tranh giành
tướng công của ta sao ngược lại còn nói ta không biết thẹn? Hơn nữa, coi như ta không biết thẹn, Trần Mục Phong là trượng phu của ta, hắn vui,
ngài là người ngoài còn định xen vào? Mất mặt cũng không có mất ba cái
mặt Cung gia?” Bảo nhi khinh miệt cười, “Cung phu nhân, trí nhớ ngài
thật đúng là không tốt, ta đã nói nếu như ai ngay trước mặt vô lễ với
ta, ta có thể không nhớ được cái gì kính lão chi lễ. Ngài hôm nay sáng
sớm đã mắng ta hai lần, ta vốn đang định thương cảm các ngươi, bây giờ
thì cũng đừng trách ta.”
“Ngươi muốn thế nào?” Cung Thành hỏi.
“Ta ngày hôm qua đã nói, con người của ta không kiên nhẫn, dậy sớm sẽ hối hận, ta hiện tại liền hối hận. Ta đây là hồ ly tinh hiện tại muốn
độc chiếm tướng công, không có phần của nữ nhi của ngươi.” Bảo nhi vừa
cười vừa nói.
“Ngươi cho là Mục Phong thích ngươi sao? Hắn cùng Trúc Uẩn chính là thanh mai trúc mã.”
“Thanh mai trúc mã? Thanh mai trúc mã còn có thể cưới ta sao? Ngài
lừa mình dối người cũng nên tìm chuyện hay ho một chút. Còn nữa, hắn có
thích ta hay không không quan trọng, chỉ cần hắn là người của ta là
được. Ha hả ~~~ ngài nói sao?” Bảo nhi vừa cười vừa nói, Cung Thành mặt
sớm đã tái xanh rồi.
Bảo nhi bỗng nhiên thu khuôn mặt tươi cười, ánh mắt sắc bén nhìn Cung Thành: “Khuyên ngài không cần ở chỗ này tự rước lấy nhục, hôm nay buổi
sáng lời tôn phu nhân mắng, ta coi như nàng là thúi lắm, nếu như có…nữa, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngài. Sau này ít nói những…lời già
không nên nết này trước mặt ta, ta cũng không phải là ăn chay niệm phật
mà lớn -. Còn nữa, sau này ở tại Trần gia chúng ta đừng có kiêu ngạo như vậy.”
“Thiếu nãi nãi, Trúc Uẩn tình nguyện làm thiếp.” Cung Trúc Uẩn đứng lên hành lễ với Bảo nhi, yếu ớt nói.
“Trúc Uẩn, ngươi câm miệng!” Cung Thành quát.
“A mã, ta đây nhiều năm nhất định bởi vì quá nghe lời, cho nên mới
đến ngày hôm nay. Ngài để nữ nhi tự mình làm chủ một lần đi!” Cung Trúc
Uẩn – nước mắt lại chảy xuống .
Bảo nhi cười lạnh, mắt nhìn Trần Mục Phong, Trần Mục Phong nhíu mày.
“Không được, ta không đáp ứng.” Bảo nhi nói.
Cung Trúc Uẩn quỳ gối trước mặt nàng, “Như vậy Trúc Uẩn cam tâm làm
nô tỳ, chỉ cần có thể ở cạnh Mục Phong, danh phận gì ta cũng không cần.”
“Nô tỳ? Sau đó bò lên giường chủ tử làm chủ tử?” Bảo nhi cười lạnh nói.
“Bảo nhi, câm miệng” Trần Mục Phong nói.
“Ta cũng biết huynh đau lòng, ngày hôm qua bất quá là muốn làm cho ta cao hứng thôi!” Bảo nhi cười nhìn Trần Mục Phong, trong đôi mắt có ánh
lửa: “Tốt lắm tốt lắm, ta làm chủ, lưu nàng lại —— …trước làm nô tỳ, nếu biết chừng mực thì thu làm thiếp! Có điều, tên này phải sửa, một nha
đầu còn mai lan cúc trúc cái gì? Liền gọi — ừm, gọi Cung Hỷ đi, nghe vui vẻ, tạm thời phải đi giặt quần áo đi!”
“Bảo nhi không được làm loạn!” Trần Mục Phong nói.
“Như thế nào? Đau lòng?” Bảo nhi híp mắt nói, sau đó đi tới trước mặt Trần Mục Phong, ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Tướng công, xem ra có
một số việc chúng ta cần phải nói chuyện rồi!”
“Cung giai lão gia, ngài còn có ý kiến sao?” Bảo nhi cười hỏi Cung Thành.
“Gia môn bất hạnh.” Cung Thành đang trừng nữ nhi của mình.
“Ha hả, đừng nói như vậy. Song Hoàng đã hát xong. Ha hả ~~~” Bảo nhi
che miệng mà cười.”Các ngươi mục đích cũng đạt thành, không biết đến lúc nào rời Hàng Châu a? Này cũng sắp tới lễ mừng năm mới, các ngươi chắc
không đến mức còn ở lại đây làm ảnh hưởng tâm tình của ta chứ?”
“Ngươi ~~~” Cung Thành trừng mắt với Bảo nhi.
“Bị vạch trần thẹn quá hóa giận? Tính tình ghê gớm thật.” Bảo nhi
tiếp tục giả bộ cười: “Ta thấy ngày mai hai vị liền rời đi đi, nếu không ta thật sự cũng không có ý định cho các ngươi ở lại phòng người hầu
đâu.”
Sau đó quay đầu lại gọi Giang Xuân Nhi: “Giang Xuân Nhi, sáng mai sau khi Cung lão gia đi hãy an trí cho Cung Hỷ!”
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Giang Xuân Nhi đáp.
“Tạ Đại thiếu nãi nãi thành toàn.” Cung Trúc Uẩn yếu ớt đứng dậy, lại rưng rưng nhìn Trần Mục Phong, Trần Mục Phong mặt mày cau có hết sức.
“Đi thôi! Cho từ biệt cha mẹ.” Bảo nhi nhìn nàng cũng lười nhìn.
Cung phu nhân sớm đã ôm nữ nhi của mình mà khóc.
Bảo nhi nhăn mặt cau mày, “Tiễn khách.”
Đợi người nhà Cung gia đi, Bảo nhi xoa xoa trán ngồi xuống.
“Bảo nhi a, đau đầu sao?” Trần phu nhân hỏi, trong lòng buồn bực, tại sao mỗi lần Bảo nhi nổi giận bọn họ cũng không dám nói gì.
“Không sao, cô cô. Có thể là lâu quá không có mắng chửi người.” Bảo
nhi cười trả lời, sau đó mắt nhìn Trần Mục Phong, nở ra nụ cười lạnh.
“Giang Xuân Nhi, sáng mai đưa nàng ta đến Trúc Khê Viện đi, nàng thể
trạng yếu ớt giặt quần áo phỏng đoán cũng không sạch sẽ. Còn lãng phí xà phòng nhà chúng ta.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Giang Xuân Nhi đáp.
“Bảo nhi, sao con lại cho nàng đến Trúc Khê Viện chứ?” Trần phu nhân không giải thích được hỏi.
“Cô cô, những nha đầu bưng trà rót nước này cũng không hợp ý, nói như thế nào cái…này cũng làm qua tiểu thư, chắc cũng có chỗ tốt?” Bảo nhi
nhàn nhã nói.
“Không hợp ý thì đổi, sao mà cần đến nàng.” Trần phu nhân sẳng giọng.
“Để dạy dỗ chứ! Cô cô, không dạy dỗ nàng cho tốt thì sao mà cho vào cửa được?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Ta không đồng ý.” Trần phu nhân nói.
“Vậy cho làm nha đầu của ngài nha?” Bảo nhi cười nhìn Trần phu nhân.
“Bảo nhi, không được quá đáng.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Ta liền nói huynh sẽ hối hận, huynh còn cãi ngang. Trần đại thiếu gia, huynh yên
tâm, ta sẽ không làm gì nàng, huynh không cần đau lòng nát gan nát ruột. Bất quá, hừ, ta thật làm gì nàng, huynh cũng chỉ có thể nhìn.” Khẩu khí bất thiện.
Ăn cơm xong, Bảo nhi đi vào trong nghỉ, Trần phu nhân liền trơ mắt
nhìn con mình, cũng không nói gì. Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ thấy
tình huống không ổn, sớm tìm lấy cớ chạy.
“Ta cho con biết, ta chỉ nhận một mình Bảo nhi là con dâu, cái gì
Miêu nhi cẩu nhi -, ta cũng không nhận.” Trần phu nhân khó có lúc khẩu
khí còn lạnh hơn con bà.
“Nương, ta không nói muốn kết hôn với Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.
Hắn chỉ cảm thấy Bảo nhi cho Trúc Uẩn làm nô tỳ có chút quá đáng.
“Cái gì Trúc Uẩn? Vẫn còn cho là tiểu thư ư?” Trần phu nhân lại trợn
mắt liếc nhìn con mình: “Mục Phong, nương nhắc nhở con trước, coi như
hai người các ngươi thật có cái gì, ta cũng không thừa nhận nàng.”
“Nương, ta sẽ không lấy Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói xong, đứng dậy đi.
Buổi tối, lúc Trần Mục Phong trở lại Trúc Khê Viện, Bảo nhi đang ngồi đọc sách trên bàn, thấy hắn đi vào chỉ là ngẩng đầu liếc mắt, sau đó
cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Bảo nhi, ta sẽ không lấy Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi ngẩng đầu, mặt mày tươi cười: “Đại thiếu gia, con nít nói dối đều bị sói ăn thịt.”
“Đại ca không lừa muội.” Trần Mục Phong nói, ngồi xuống bên cạnh.
“Ha hả ~~~” Bảo nhi cười cười.
“Bảo nhi ——” Trần Mục Phong giật lấy sách trong tay nàng.
“Còn có việc gì không?” Bảo nhi hỏi, trên mặt rất bình tĩnh.
“Ta sẽ mau chóng tìm người để gả Trúc Uẩn đi.” Trần Mục Phong nói.
“Ờ! Biết rồi.” Bảo nhi đoạt lại sách tiếp tục đọc, làm như Trần Mục Phong không tồn tại.