Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 41: Chương 41: Ngọc trâm hoa




Ngày mùng bốn, Trần lão gia mang theo mấy người nhi tử xuất môn chúc tết, Trần phu nhân cũng bề bộn nhiều việc, Bảo nhi không có người chơi vốn định chuẩn bị ngủ tại Tùng Duyên Viện, nhưng mà lăn qua lật lại ngủ không được, bỗng nhiên nhớ ra lễ vật tân niên Trần Mục Phong muốn đưa, bĩu môi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng mặc đồ len lén đi tới thư phòng.

Thư phòng đã dọn xong, Bảo nhi nhìn cái giường nọ, suy nghĩ một chút mang giày hung hăng giẫm lên mấy cái sau đó cầm chổi lông gà quét vài cái, rồi bĩu môi.

Mở to hai mắt tìm kiếm lễ vật khắp nơi, thật sự là không nghĩ ra được Trần Mục Phong sẽ tặng nàng vật gì, hơn nữa hắn sẽ để ở nơi nào đây? Nhìn bên ngoài hình như không có, kệ sách cũng không có, trên bàn nhỏ cũng không có.

Nhìn ngăn tủ và ngăn kéo còn lại, Bảo nhi suy nghĩ một chút, tùy ý lục lọi đồ của người ta là không đúng -, nhưng mà nghĩ lại, nàng còn chưa hưu Trần đại thiếu gia, của Trần đại thiếu gia hiện tại đều là của nàng -, thư phòng của hắn đương nhiên cũng là của nàng -, như vậy lục đồ của mình sẽ không có gì là không đúng, phải, nhất định như vậy, Bảo nhi an ủi bản thân. Sau đó yên tâm thoải mái mở ngăn tủ và ngăn kéo bắt đầu tìm kiếm.

Rốt cục, tại một cái ngăn tủ rất cao rất cao —— Bảo nhi phải chồng hai cái ghế mới với tới được, nàng tìm được hai cái hộp gấm, dè dặt cầm lấy ôm tới rồi bên cạnh bàn.

Mở cái hộp lớn hơn một chút ra, Bảo nhi đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó cười toét cả miệng, chính là cái hộp lúc ở Giang Ninh nắm tượng đất, cái tượng “Chú rể tân nương” đã bị Trần phu nhân cất dấu, còn bảy cái tượng đất Trần Mục Phong và bảy cái tượng Bảo nhi đã chia cho Trần gia mỗi người một cái, Trần Mục Phong chắc chắn cất trong hộp này một cái tượng của nàng và của hắn. Nhìn tiểu tượng đất Trần Mục Phong vẻ mặt lạnh băng, Bảo nhi lấy đầu ngón tay chỉ chỉ mặt của hắn: “Đại thiếu gia ngu ngốc!” Sau đó cầm lấy cái tượng của mình đưa lên trước mặt nhìn, “Tại sao Bảo nhi lại khả ái như vậy nhỉ?” Bộ dáng rất hoa hòe, tự khoa trương xong lại cất vào, mở cái hộp kia ra.

Chớp chớp mắt, đây là cái gì? Một đóa hoa ngọc trâm? Còn có lá xanh, màu sắc thật đẹp mắt.

Đưa tay cầm lấy sờ sờ, đóa hoa là dùng ngọc thượng hạng chạm thành, nụ hoa giống như trâm hoa cài tóc, lá cây cực lớn, màu sắc đặc biệt làm bằng ngọc lục bích, phiến lá hình quả đào, lá xanh tôn lên đóa hoa trắng muốt không tỳ vết nhìn rất trang nhã động lòng người.

“Đây là tặng mình sao?” Bảo nhi cầm ngọc hoa tỉ mỉ nhìn một chút lại để xuống: “Thoạt nhìn không giống ~~~~ bất quá, đặt ở cùng nhau nhất định là tặng ta!”

Bảo nhi cười mang ngọc trâm hoa bỏ vào trong tay áo, đóng hai cái hộp cho kỹ, lại đi đến trên ghế chuẩn bị đem cái hộp cất lại chỗ cũ. Không biết là tại cái ghế đã bị trượt hay là tại chân nàng nhích tới nhích lui làm méo cái ghế, tóm lại là trước khi nàng kịp phản ứng thì Bảo nhi tiểu thư từ phía trên cái ghế đã bị ném tới mặt đất.

~~~~ bang ~~~~~~

Ngọc hoa trong tay áo rớt tại cách đó không xa, hoa rơi ra, lá cây cũng gãy.

“Hoa của ta!” Bảo nhi xoa cái mông ngồi xỗm nhìn, “Tự nhiên rớt, xem ra chung quy không phải đồ của mình.” Nhìn một hồi, Bảo nhi cẩn thận nhặt lên, dùng khăn gói lại cầm về Trúc Khê Viện.

Mùng năm, Trần Mục Phong theo Trần lão gia lại đi ra ngoài chúc tết, Trần phu nhân tiếp đãi Hàng Long tơ lụa trang – Mạc phu nhân, Bảo nhi bồi một hồi có chút bực mình, Trần phu nhân thấy nàng sắc mặt không tốt lắm, liền cho người đưa nàng trở về nghỉ ngơi. Ra cửa, không khí lành lạnh, cảm thấy ngực không thoải mái, Bảo nhi liền muốn ra rừng cây nhỏ dạo một chút thay đổi không khí, bởi vậy đuổi Cung Trúc Uẩn trở về, bản thân chậm rãi bước về cái ao nhỏ phía trước.

Vài cơn gió thổi qua làm mặt nước gợn sóng lăn tăn, mặc dù trên cây sồi bên cạnh ao tuyết còn chưa tan hết nhưng lá cây cũng đã âm thầm trưng ra màu xanh lục. Bảo nhi ngồi xuống chiếc ghế ngắm nhìn mặt nước, xung quanh còn một ít tuyết đọng lại.

“Bảo nhi, không lạnh sao?” thanh âm Trần Mục Vân truyền đến.

“Nhị ca. Huynh sao trốn ra đây? Có phải tránh người ta quấy rầy hay không?” Bảo nhi quay đầu lại nhìn hắn.

“Tránh quấy rầy? Không sai biệt lắm, mệt chết đi được. Muội cũng không phải tới đây tránh quấy rầy chứ?” Trần Mục Vân tùy tiện ngồi bên cạnh nàng, “Nơi này hơi nước nhiều, sao ngồi đây?”

“Bực mình, ngồi đây cho thuận khí.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Tại sao bực mình vậy, nha đầu?” Trần Mục Vân hỏi.

“Biết tại sao bực mình ta liền trực tiếp đi giải quyết, làm sao còn có thể bực mình được?” Bảo nhi vừa cười vừa nói.

“Nói cũng đúng, ha ha, Bảo nhi của chúng ta chỉ làm cho người khác bực mình, ai mà có bản lãnh có thể làm cho Bảo nhi chúng ta bực mình được?” Trần Mục Vân vỗ vỗ đầu Bảo nhi.

“Nhị ca, ta cảm thấy huynh hình như đang mắng ta.” Bảo nhi nheo mắt nhìn Trần Mục Vân.

“Ta? Tiểu …- nào dám a?” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.

“Không sao, chỉ cần huynh không mắng thẳng mặt ta, ta cũng sẽ không làm gì huynh -.” Bảo nhi chồm qua, ôm cánh tay Trần Mục Vân, “Nhị ca, ta hỏi huynh một vấn đề, có người nào huynh vừa thấy đã muốn đánh hắn không?”

Trần Mục Vân suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Không có, muội có à?”

Bảo nhi gật đầu: “Có, cả nhà họ Cung, ta nhớ đến bọn họ cũng rất muốn đánh bọn họ.”

“Tại sao?” Trần Mục Vân hơi hơi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Bảo nhi, chỉ chốc lát sau khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Bọn họ khi dễ Trần đại thiếu gia.” Bảo nhi nói.

“Cho nên muội chán ghét bọn họ? Vậy muội ghét nhất ai?” Trần Mục Vân hỏi.

“Phải, đều chán ghét, hiện tại ghét nhất cây gậy trúc.” Bảo nhi vừa nói vừa dùng sức nắm chặt tay áo Trần Mục Vân.

“Có phải không? Trúc Uẩn vốn ôn nhu cũng xinh đẹp.” Trần Mục Vân nói.

“Xí!” Bảo nhi khinh thường ngẩng đầu nhìn Trần Mục Vân: “Hừ! Đúng là, nam nhân nhìn nữ nhân đều không phải dùng đầu óc nhìn mà là dùng ánh mắt nhìn, động vật cấp thấp.”

~~~~~~

“Bảo nhi, muội vừa nói cái gì?” Trần Mục Vân nhe răng, cấp thấp? lại còn động vật? lấy động vật cấp thấp so với nam nhân? Nha đầu kia, vơ đũa cả nắm mà.

“Không có nghe thấy sao? Quên đi, nói huynh cũng không hiểu.” Bảo nhi bĩu môi, tiếp tục dựa vào ôm cánh tay Trần Mục Vân.

“Vậy muội chán ghét Trúc Uẩn cái gì?” Trần Mục Vân hỏi tiếp.

“Cái gì cũng chán ghét, mỗi ngày mặt nhăn mày nhó giống như là chết cha chết mẹ, nhìn lên gian trường hiểu ý buồn bực -, sau này muốn Trần đại thiếu gia phải nhìn cả đời, làm sao sống được đây?” Bảo nhi than thở.

~~~~~~~ vẻ mặt chết cha chết mẹ ~~~~~~~~

Xem ra Bảo nhi không phải là chán ghét người Cung gia một cách bình thường, là siêu cấp chán ghét.

“Vậy sao muội còn cho nàng ở bên cạnh? Theo ta thấy, muội bực mình nàng làm loạn -.” Trần Mục Vân khẳng định nói.

“A? ~~~~ rất có khả năng, từ khi nàng ở bên cạnh ta bắt đầu ta mới cảm thấy bực mình không thoải mái, huynh nhìn xem, ta đã như vậy, sau này Trần đại thiếu gia có thể làm sao bây giờ đây?” Bảo nhi nói, dường như lo lắng.

“Có thể làm sao bây giờ? Bực mình đến chết thôi.” Trần Mục Vân nói.

“Vậy không bằng để cho gậy trúc đi tìm chết đi.” Bảo nhi thì thào nói nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.