Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Chương 30: Chương 30: Thiên nhai nơi nào vô phương thảo




Bên này còn chưa cười xong, Trần Mục Vân cùng Trần Mục Vũ bay vào, híp mắt nhìn Bảo nhi, khóe miệng nửa cười nửa không.

“Nhị ca, Tiểu ca, vẻ mặt các huynh ~~~~ ha hả, thật kỳ quái nha!” Bảo nhi giả vừa cười vừa nói.

“Chỗ nào kỳ quái nha?” Trần Mục Vân cũng giả cười hỏi.

“Các huynh là cười hay là khóc vậy?” Bảo nhi hỏi.

“Muội nói xem?” Trần Mục Vân nghi hoặc cười.

Bảo nhi lắc đầu, “Nhị ca tự mình huynh cũng không biết, ta làm sao biết được?”

Trần Mục Vân cả cười, cười đến nghiến răng nghiến lợi.

“Nhị ca, lần này ta biết rồi, là huynh cười nhưng mà tiếng giống như là khóc vậy.” Bảo nhi không sợ chết nói.

Trần Mục Vân hung hăng đánh vào đầu Bảo nhi một cái phát ra tiếng thật sự vang dội, Trần phu nhân nhíu nhíu lông mày, Trần lão gia nhíu nhíu lông mày, Trần Mục Phong cũng nhíu nhíu lông mày.

Bản thân Bảo nhi cũng nhíu lông mày, ngẩng đầu trừng Trần Mục Vân, vừa trừng vừa nháy mắt, sau đó nước mắt lại chảy xuống: “Bản thân Nhị ca cười khó coi có quan hệ gì với người ta, rõ ràng là dung mạo huynh cũng không đẹp mà! Huynh nhìn nhìn xem, người ta khóc so với nụ cười của Nhị ca còn đẹp mắt hơn, ta biết huynh ghen ghét, nhưng mà huynh sao có thể đánh ta chứ, Nhị ca huynh không phải quân tử ~~~~ “

“Còn nói thừa cái gì nữa!” Trần Mục Vân dở khóc dở cười, “Nha đầu, muội chạy đi đâu vậy?”

“Huynh đoán đi, đoán đúng có thưởng.” Bảo nhi lại ngừng nước mắt, vừa cười vừa nói.

“Thưởng con khỉ.” Trần Mục Vân vỗ vỗ đầu nàng, lần này nhẹ tay hơn nhiều.

“Quá khó khăn rồi! Hay là huynh đổi mỹ nữ hay châu báu đi?” Bảo nhi hỏi.

“Nhan Bảo nhi, muội muốn bị đánh có phải hay không?” Trần Mục Vân nghiên đầu suy nghĩ hỏi.

“Trần Mục Vân, ngươi không biết đạo trưởng tẩu như mẹ sao? Muốn bị đánh có phải hay không?” Bảo nhi đột nhiên nghiêm trang hỏi.

Trần Mục Vân sửng sốt, Trần Mục Vũ sửng sốt một lúc rồi cười.

“Nhị ca, huynh lại bị đại tẩu trêu.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ “Đại tẩu”.

“Trần Mục Vũ, huynh cũng đừng nói người khác, huynh cũng không có tốt hơn đâu.” Bảo nhi cười híp mắt nhìn Trần Mục Vũ nói.

“Cô cô a, cho Nhị ca cùng Tiểu ca cưới vợ đi!” Bảo nhi chuyển hướng Trần phu nhân vừa cười vừa nói.

“Tại sao?” Trần phu nhân cũng cười.

“Cô cô, người xem xem hai người bọn họ đã một đống tuổi rồi mà cũng không có bộ dạng chững chạc, cứ như vậy thì ở Hàng Châu khuê nữ nhà nào dám gả cho bọn họ a? Tuy nóithiên nhai nơi nào vô phương thảo, không cần tìm ở Hàng Châu, nhưng mà cô nương chưa lập gia đình ngày càng ít, bỏ qua sau này càng khó tìm.” Bảo nhi rất nghiêm trang nói.

“Nhan Bảo nhi, câu thiên nhai nơi nào vô phương thảo dùng vào chỗ này sao?” Trần Mục Vũ cười hỏi, nhìn nha đầu kia đọc thơ làm như oai lắm.

“Đừng nói sang chuyện khác Tiểu ca.” Bảo nhi vừa cười vừa nói, lại hỏi Trần phu nhân: “Cô cô, Nhị ca cùng Tiểu ca có … chỉ phúc vi hôn, hoặc là thanh mai trúc mã hay không?”

Trần phu nhân lắc đầu. Ánh mắt Bảo nhi lập tức sáng lên: “Cô cô, vậy có phải ý là —— chúng ta có thể giúp bọn hắn chọn thê tử hay không?”

“Nương, van cầu ngài, ngàn vạn lần đừng làm nha đầu Bảo nhi kia nhầm lẫn.” Trần Mục Vân vừa cười vừa nói.

“Trần Mục Vân ~~~~” Bảo nhi lại khôi phục bộ dáng nghiêm trang.”Nhị ca, nào nào nào, nói cho ta biết, huynh muốn tìm dạng người nào? Tốt nhất nói chính xác đến trên mặt mỹ nhân cần tiêu chí gì, kẻo chúng ta chọn không hợp lòng huynh-.”

“Nhan Bảo nhi, muội cảm thấy ta muốn tìm dạng gì?” Trần Mục Vân híp mắt hỏi.

“Có thể nói lời nói thật không, Nhị ca?” Bảo nhi hỏi.

Trần Mục Vân gật đầu, hí mắt.

“Nói thật có thể không bị đánh sao?” Bảo nhi lại hỏi.

Trần Mục Vân lại gật đầu, ánh mắt càng híp lại.

“Ta nói nha? Nói thực nha?” Bảo nhi hỏi, suy nghĩ một chút lắc đầu, “Ta không nói tốt hơn.”

“Nói.” Trần Mục Vân phun ra kẽ răng một chữ.

“Kỳ thật ta cảm thấy, Nhị ca, ai ~~~” Bảo nhi thở dài: “Có người chịu lấy huynh huynh nên cười trộm rồi.”

“Vậy muội còn nhiệt tình làm cái gì?” Trần Mục Vân cười hỏi.

“Ai nha, cái…này, có trọng thưởng tất có dũng phu.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.”Nhị ca, huynh cũng đừng quá bi quan, chúng ta nhất định sẽ tìm cho huynh một nương tử, coi như nữ tử thành Hàng Châu không ai nguyện ý gả cho huynh, cùng lắm thì chúng ta khổ cực một chút, đi đến khe suối tìm mua cho huynh một nương tử a!”

“Khổ cực cho đại tẩu!” Trần Mục Vân giả vừa cười vừa nói.

“Không cần khách khí không cần khách khí, con người của ta luôn luôn nhiệt tâm.” Bảo nhi khoát khoát tay nói.

“Nhiệt tâm? Náo nhiệt thì có?” Trần Mục Vân hừ hừ nói. Bảo nhi cười nhưng không nói.

Ăn cơm xong, Bảo nhi tự động lại ôm Trần phu nhân đi, Trần phu nhân cùng nàng to nhỏ một hồi lâu, Bảo nhi mới không tình nguyện túm Trần Mục Phong đi.

Ngày hôm sau trước bữa cơm chiều, một nhà Cung Thành ba người đi tới Tùng Duyên Viện. Lúc ấy Bảo nhi đang ăn đậu phộng Trần Mục Vũ mua, nghe thấy nha hoàn nói như vậy, nàng tức khí cau mày, túm tay áo Trần Mục Vũ lau lau miệng, nói: “Thật sự là ảnh hưởng đến ăn uống.”

“Nhan Bảo nhi, đó là tay áo của ta.” Trần Mục Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“A? Tay áo huynh sao? Tiểu ca, phiền huynh lần sau mặc quần áo không nên mặc cùng màu với khăn tay của ta có được hay không?” Bảo nhi nói.

“Đúng là không nói đạo lý—— Nhan Bảo nhi.” Trần Mục Vũ nói. Bảo nhi trừng hắn cười cười, sau đó thu nụ cười lại, vuốt vuốt tóc, sửa sang lại y phục, nhìn Trần Mục Vũ trợn mắt há mồm.

“Cung Thành thỉnh an Lão phu nhân.” Cung Thành đi vào trước thỉnh an Trần lão phu nhân. Cung phu nhân cùng Cung Trúc Uẩn cũng thỉnh an.

“Cung đại nhân, mau mời ngồi đi!” Trần lão phu nhân nói.”Cung đại nhân chính là vì chuyện Trúc Uẩn mà đến sao?”

“Đúng vậy. Đã gần đến cuối năm, ta và vợ ta cũng không thể lưu lại Giang Nam lâu thêm, cho nên thỉnh Lão phu nhân định đoạt.” Cung Thành không nặng không nhẹ nói.

“Định đoạt? Cung đại nhân có ý gì? Chẳng lẽ Nhan Hòa chưa nói rõ ràng sao?” Trần lão phu nhân nhìn Trần phu nhân, Trần phu nhân cười như không cười.

“Này ~~~ Lão phu nhân, nói thế nào đi nữa, Cung Thành ta cũng là Tri phủ, lại thuộc Tương Bạch kỳ, Trúc Uẩn có thể nào làm thiếp?” Cung cách nói chuyện như đã có sẵn chủ ý, nhìn Bảo nhi: “Nếu Mục Phong nạp thiếp, Trúc Uẩn cũng không phải người không biết thông cảm, chỉ cần thiếp thất biết quy củ là được.”

Bảo nhi cười khẽ ra, thấy mọi người nhìn nàng, lập tức nói: “Không có ý gì, con đang nhớ tới một chuyện cười thôi. Không có ý gì, Cung giai đại nhân ngài nói tiếp đi.”

“Coi như thiếp thất vào cửa trước cũng không sao, chỉ cần sau này lớn nhỏ có tự, tôn ti có lễ, Trúc Uẩn có thể bất kể hiềm khích lúc trước.” Vẫn là cung cách nói chuyện như cũ. Bảo nhi nhìn thoáng qua người nhà Trần gia, đều bắt gặp vẻ mặt cười lạnh, bản thân liền cười càng vui vẻ, chậm rãi đứng dậy hỏi: “Cung giai đại nhân, có thể hỏi ngài một vấn đề không?”

“Nói” Cung Thành nghĩ… nhất định tiểu nha đầu này không đơn giản, tại hôn lễ nàng trừng hắn liếc mắt, đến bây giờ hắn nhớ ra cũng có điểm sợ, hiện tại nhìn, bất quá tiểu nha đầu nhất định sẽ nịnh người, chắc đang diễn thôi.

Bảo nhi nói một câu cái gì, tất cả mọi người nghe đều không hiểu, bởi vì căn bản không phải Hán ngữ. Cung Thành cũng nhìn nàng: “Ngươi vừa nói cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.