Bảo nhi chạy về Trúc Khê Viện, miệng còn chưa hết bĩu môi, Tiểu Dung
thấy thật khó hiểu, bởi vì các nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ
mặt này của Bảo nhi.
“Đại thiếu nãi nãi, ngài không cao hứng sao?” Tiểu Dung dè dặt hỏi.
“Ngươi nhìn vẻ mặt ta đây là cao hứng sao, Tiểu Dung? Đừng hỏi ta nữa, rất phiền.” Bảo nhi nói.
“Vâng, Đại thiếu nãi nãi.” Tiểu Dung lập tức đáp.
“Đã nói đừng gọi ta là Đại thiếu nãi nãi, trí nhớ sao lại kém như vậy?” Bảo nhi nói.
“Vậy nô tỳ gọi ngài là cái gì?” Tiểu Dung hỏi.
“Tùy tiện, đừng gọi Đại thiếu nãi nãi là được.” Bảo nhi nhào tới trên giường, xoay mặt vào trong, chân còn đá tới đá lui, trong miệng than
thở cũng không biết đang nói cái gì.
“Bảo nhi.” Có người gọi nàng.
“Nàng không có ở đây.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi.” Thanh âm kia rất cố chấp.
“Đã nói không có.” Bảo nhi nói.
“Đại ca có việc nói với muội.” Trần Mục Phong nói.
Bảo nhi chân không đá tới đá lui nữa, một lát sau mới ngồi dậy, “Tính sổ phải không? Tự mình giải quyết cũng tốt. Cô cô sợ huynh cưới gậy
trúc sau này chịu ủy khuất, cho nên kêu ta giúp một chút, ai biết cô cô
không giữ chữ tín.”
“Giúp cái gì?” Trần Mục Phong nhìn đỉnh đầu Bảo nhi.
“Nhất định không được để bọn họ kiêu ngạo như vậy! Cũng chẳng phải là một nô tài Ung Vương phủ, có gì đặc biệt hơn người.” Bảo nhi nói xong,
ngẩng đầu nhìn Trần Mục Phong: “Cái…kia ~~~ ta thừa nhận lời nói của ta
là có điểm khó nghe, nhưng… là bởi vì bọn họ trước tiên nói ta lai lịch
không rõ – dã nha đầu gì gì, cho nên cũng không phải đều tại ta. Người
ta không thích sẽ không nói lời hay cho hắn nghe, tánh tình ta như vậy.
Bất quá huynh yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại tự do cho huynh, gậy trúc đó cũng sẽ trở thành lão bà của huynh, không cần lo lắng. Ta sẽ
không giống cô cô không nói danh dự đâu.”
“Nói xong chưa?” Trần Mục Phong hỏi.
“Rồi.” Bảo nhi gật đầu, được mắng ta nha, ta hiện tại tâm tình không tốt, ta sẽ cắn huynh.”
Trần Mục Phong hơi hơi mỉm cười, “Được!”
“Vậy ngủ ngon!” Bảo nhi nhảy xuống giường, đến giường nhỏ ngồi.
“Bảo nhi.” Trần Mục Phong kêu lên.
“Còn có việc à? Ta đã nói sẽ nghĩ biện pháp.” Bảo nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Bảo nhi, đại ca đã từng nói sẽ không cưới Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong nói.
“À!” Bảo nhi theo bản năng gật đầu, hồi lâu, đứng dậy chạy đến trước
mặt Trần Mục Phong, “Ý của huynh là huynh không cần nàng nữa?”
Trần Mục Phong gật đầu.
“Tại sao? Đại ca, ta hôm nay nói nàng có bệnh là nói hưu nói vượn,
huynh đừng cho là thật nha. Hơn nữa, cả nàng cũng không cần, chẳng lẽ
huynh muốn xuất gia làm hòa thượng sao?” Bảo nhi hỏi, “Huynh sẽ không
thật sự giận cô cô chứ? Ngài là vì tốt cho huynh, huynh dùng phương thức này phản kháng hơi quá đáng nha? Cô cô sẽ thương tâm.”
“Không phải vì vậy.” Trần Mục Phong nói.
“Vậy là vì cái gì? Huynh nhìn trúng nữ nhân khác?” Bảo nhi theo dõi
hắn, suy nghĩ một chút: “Nữ nhân khác? Đại ca, nói thật, ta không thích
gậy trúc đó. Đại ca, huynh nhìn trúng ai rồi? Ta có biết không?” Bảo nhi lập tức trở nên tò mò, trong đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang.
“Không có.” Trần Mục Phong phủ nhận.
Bảo nhi đảo đảo cặp mắt, sau đó mở to hai mắt nhìn, “Đại ca, huynh-huynh- huynh không phải là thích nam nhân chứ?”
Trần Mục Phong trợn mắt liếc nhìn nàng, “Nói bậy bạ gì đó.”
Bảo nhi vỗ vỗ ngực, vừa cười vừa nói: “Không phải là tốt rồi, ha hả ~~~~ “
“Bảo nhi, đại ca sẽ có trách nhiệm với muội.” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi, rất trịnh trọng nói. Bảo nhi nhăn mặt cau mày, di chuyển vòng
quanh Trần Mục Phong.
“Phải có trách nhiệm cũng là ta phải có trách nhiệm chứ? Dù sao cũng
là ta kéo huynh xuống nước.” Bảo nhi nói, “Nhưng mà, đại ca, huynh cứ
nói – có trách nhiệm là trách nhiệm gì?”
“Không hiểu sao?” Trần Mục Phong cảm thấy đau đầu, nàng vẫn không hiểu.
Bảo nhi gật đầu.
“Bảo nhi không nhớ sau hôn lễ phát sinh chuyện sao?” Trần Mục Phong hỏi.
Bảo nhi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ta ngủ ở đây.”
Trần Mục Phong xoa xoa trán, “Lúc muội rời giường có thấy cái gì?”
Bảo nhi lại nghĩ, “Thấy cái gì? Rời giường, rửa mặt ——, không thấy
vòng ngọc, sau đó ta tìm được trong chăn rồi, a, trên giường có đồ dơ,
bẩn muốn chết. Cũng không cho dùng lại.”
Trần Mục Phong cười khổ một lúc, sau đó hít vào một hơi thật sâu: “Bảo nhi, đó là máu, máu đó là ~~~ “
“Là cái gì?” Bảo nhi nhìn hắn.
“Là của muội.” Trần Mục Phong tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Ta -? Sao có thể là ta -?” Bảo nhi mở to hai mắt nhìn hỏi.
“Bởi vì ~~~ chúng ta, đồng giường cộng chẩm.” Trần Mục Phong nói.
“Đồng giường cộng chẩm? Ha ha ~~~” Bảo nhi vừa cười vừa nói: “Đại ca, huynh ngủ chổ đó, ta ngủ nơi này, cái…này không tính là đồng giường
cộng chẩm chứ? Coi như đồng giường cộng chẩm cái…kia cũng có thể là máu
của huynh.”
Trần Mục Phong yên lặng nhìn Bảo nhi, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Bảo nhi, nếu như ta nói da thịt chi thân muội có hiểu hay không?” Trần Mục Phong cố vượt qua trở ngại.
Bảo nhi gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: “Biết thì biết, nhưng mà,
chúng ta sao lại có da thịt chi thân được? Tại sao ta cũng không nhớ
gì?”
“Bởi vì —— bởi vì ~~ muội chỉ cần biết vậy là được.” Trần Mục Phong
nói, thật sự không bắt đầu nói cho nàng từ đâu, nhìn vẻ mặt nàng chờ đợi giải thích, Trần Mục Phong chỉ cảm thấy cả người vô lực.
“Chỗ mấu chốt là ta không biết nha, đại ca.” Bảo nhi nháy mắt.
“Vậy muội tin tưởng lời đại ca nói không?” Trần Mục Phong hỏi.
Bảo nhi suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cho tới bây giờ còn không lừa gạt ta.”
“Tốt, nếu tin tưởng, đại ca nói muội tin, muội có thể tin.” Trần Mục Phong nhìn Bảo nhi nói.
Lần này Bảo nhi lắc đầu, “Đại ca, mặc dù huynh không có lừa gạt ta,
nhưng là chuyện không có khả năng muốn ta tin tưởng làm sao được! Loại
chuyện này huynh không nên nói lung tung, nếu không ta sẽ không biện
pháp trả lại tự do cho huynh.”
“Đại ca không lừa muội. Bởi vì ~~~” Trần Mục Phong khẽ cắn môi: “Bởi vì hôm đó, ta cùng Bảo nhi cùng ngủ một giường.”
“Cùng ngủ một giường? Không đúng, ta thức dậy còn hỏi Tiểu Dung, nàng nói huynh chưa có trở về nha.” Bảo nhi nói.
“Nàng ta không thấy!” Trần Mục Phong nói.
“Ta đây đi hỏi người khác là được, chắc sẽ có người thấy.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi ——” Trần Mục Phong gọi, có chút bất lực, nàng là thật sự không hiểu, loại chuyện này như thế nào mà hỏi người khác.
“Vâng? Làm sao?” Bảo nhi còn đang nghi hoặc.
“Muội chờ một chút.” Trần Mục Phong đứng dậy đến ngăn tủ tìm vật gì đó ra, đặt lên bàn ý bảo Bảo nhi mở ra xem.
Bảo nhi nghi hoặc mở ra nhìn một chút, nói: “Đây là —— sao, cái…ra giường ô uế kia, sao Tiểu Dung không đem giặt a?”
“Bảo nhi, cái…này là ~~~ là lạc hồng.” Trần Mục Phong gặp khó khăn, càng ngày càng mãnh liệt.
“Lạc hồng? Sao, đây là cánh hoa gì? Cũng giống như máu mà?” Bảo nhi ly kỳ cầm lấy xem.
Trần Mục Phong vỗ vỗ trán, cảm thấy đầu óc đau nhức. Cũng giao thiệp
qua rất nhiều người khó chơi, nhưng mà Bảo nhi là người làm cho hắn đau
đầu nhất -.
“Đó là ~~~ máu của muội.” Trần Mục Phong gian nan nói xong.
“Ta -?” Bảo nhi đưa vật kia lên trước mắt nhìn kỹ, “Sao có khả năng
là của ta? Cũng có thể là của huynh mà, nếu như chúng ta đồng giường
cộng chẩm, cũng có thể là huynh làm bẩn mà ~~~~ “
“Nhan Bảo nhi!” Trần Mục Phong kêu lên.
“Vâng?” Bảo nhi ngẩng đầu.
“Bảo nhi, cái…này ~~ chỉ có nữ tử sau khi thành thân ~~~ có da thịt
chi thân mới có ~~~ cái…này ~~” Trần Mục Phong gian nan nói, sau đó nhìn về phía Bảo nhi: “Hiểu chưa?”
Bảo nhi không phản ứng, chỉ là miệng và ánh mắt càng to ra.
~~~~ Áaaaaaaa ~~~~~
Giọng nữ cao vút truyền ra từ Trúc Khê Viện. Nếu có quỷ lỡ đường nghe được phỏng đoán đã sợ đến mức hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu
sinh, nghiệp chướng nha.
Trần Mục Phong thở phào nhẹ nhỏm, nàng rốt cục hiểu.
“Đại ca, ý của huynh là ~~~ diễn giả thành thật có phải hay không?”
Năm giác quan của Bảo nhi dồn vào một chỗ. Trần Mục Phong gật đầu.
“Phanh” một cái Bảo nhi ngã lên trên bàn, một tay nắm lại dùng sức đập vào bàn, trên bàn bình trà cùng chén trà nảy tưng tưng.
“Bảo nhi, đại ca sẽ có trách nhiệm.” Trần Mục Phong nhẹ giọng nói.
Mấy ngày nay hắn một mực nghĩ cuộc sống sau này cùng với Bảo nhi, cư
nhiên không bài xích ~~~ nhưng mà bây giờ nhìn lại, Bảo nhi dường như
không thích ~~~
“Trách nhiệm cái rắm, phải có trách nhiệm làm sao đây?” Bảo nhi tiếp tục đập bàn, tâm tình ảo não muốn chết được.
“Đại ca sẽ không cưới người khác.” Trần Mục Phong nói.
“Đâu có liên quan gì tới ta? Sau này ta làm sao lập gia đình?” Bảo nhi than thở.
“Bảo nhi không muốn gả cho đại ca sao?” Trần Mục Phong hỏi, trong lòng có chút không thoải mái.
“Đây không phải là vấn đề muốn, đại ca, đây là vấn đề có thể hay
không.” Bảo nhi ngồi dậy, nhìn Trần Mục Phong: “Đại ca huynh có người
trong lòng, vì ta lại không thể cưới, đời này huynh sẽ sống khó chịu.
Đời người mấy chục năm như vậy, nếu mỗi ngày đều nghẹn khuất thì có ý
nghĩa gì?”
“Đại ca sẽ không khó chịu.” Trần Mục Phong nói. Lúc đầu nghĩ đến cả
đời coi chừng Bảo nhi sắp phát sinh chuyện gì, hắn không có cảm thấy khó chịu.
Bảo nhi nghiêng đầu nhìn Trần Mục Phong, ánh mắt cũng không chớp một cái.
“Làm sao vậy?” Trần Mục Phong cũng nhìn nàng.
“Đại ca, huynh là Thánh Nhân sao?” Bảo nhi rốt cục hỏi.
Trần Mục Phong lắc đầu.
“Không phải Thánh Nhân? Vậy sẽ khó chịu -.” Bảo nhi chống đầu, sau đó nói: “Để ta suy nghĩ kỹ lại, ngày mai sẽ nói cho huynh.”
Vô tình ngồi dậy nhào tới giường nhỏ, kéo gối úp lên đầu, còn thỉnh
thoảng dịch dịch chăn. Trần Mục Phong ngủ luôn luôn tỉnh táo, đó là bởi
vì võ công tương đối cao, thính lực cũng khá hơn người bình thường. Cho
nên Bảo nhi làm gì hắn cũng biết.