Sáng ngày thứ hai, lúc Tiểu Dung rửa mặt cho Bảo nhi nói hai mắt Bảo
nhi sưng lên, Bảo nhi đảo con ngươi, chưa nói cái gì, đợi Cung Trúc Uẩn
đi vào, Bảo nhi lập tức thay vào vẻ mặt ủy khuất.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng đi theo ta, ở trong sân làm việc đi!”
Bảo nhi yếu ớt nói. Ra cửa liền lộ ra nụ cười, Cung Trúc Uẩn ngươi cứ
cười trước đi!
Tới Tùng Duyên Viện, Bảo nhi yên yên tĩnh tĩnh cất bước đi vào.
“Chào nãi nãi, chào dượng, chào cô cô, chào đại ca, chào Nhị ca, chào Tiểu ca.” Có điều bộ dáng Bảo nhi làm nũng cũng rất yên tĩnh.
Trần phu nhân lập tức vọt lại đây, “Bảo nhi à, làm sao vậy?” Yên tĩnh như vậy, Bảo nhi không phải là bị đánh đến ngốc ngếch chứ?
“Không có việc gì ạ cô cô.” Bảo nhi khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Bảo nhi à, muội ~~~ không có việc gì chứ?” Trần Mục Vũ vòng quanh Bảo nhi dạo qua một vòng.
“Ta không sao, Tiểu ca.” Bảo nhi cũng an tĩnh nói.
Trần Mục Vũ đột nhiên đưa tay dò xét, thăm dò cái trán Bảo nhi, sau
đó cau mày: “Không có bị sốt, đây là làm sao vậy? Chuyện này quá không
bình thường ~~~~ “
Bảo nhi không nói chuyện. Trần phu nhân cau mày nhìn Bảo nhi: “Bảo
nhi, có phải bị ấm ức hay không? Nói cho cô cô, cô cô làm chủ cho con.”
Bảo nhi lắc đầu, “Không có, cô cô, Bảo nhi biết sai rồi, sau này không leo cây, không khi dễ Cung giai tiểu thư.”
Trần phu nhân thở dài, quay đầu lại nhìn Trần Mục Phong, “Mục Phong, ngươi lại làm khó Bảo nhi có phải hay không?”
“Cô cô, chuyện không liên quan đến đại ca, là bản thân Bảo nhi suy
nghĩ cẩn thận. Sau này con sẽ ngoan, sẽ không làm cho cô cô lo lắng.”
Bảo nhi nhỏ giọng nói.
Trần gia mọi người nhìn Trần Mục Phong, sau đó nhìn Bảo nhi.
“Cô cô, con đói bụng, ăn cơm được không?” Bảo nhi tội nghiệp hỏi.
“Giang Xuân Nhi a, truyền cơm.” Trần phu nhân lập tức nói.
Trên bàn cơm, Bảo nhi cũng không giống ngày thường cùng Trần Mục Vân, Trần Mục Vũ đấu võ mồm. Ăn cơm xong cũng đàng hoàng theo sát Trần phu
nhân. Trần Mục Vân hắn cũng không khỏe, thật sự ở nhà không đi hiệu
buôn.
Trần phu nhân thỉnh đại phu. Đại phu nói không nhìn ra có bệnh gì, có thể là do lễ mừng năm mới ăn quá nhiều dầu mỡ, kê một ít thuốc liền đi. Thuốc sắc xong, Bảo nhi nói: “Cô cô, con mang thuốc cho Nhị ca uống,
sẵn tiện cùng huynh ấy trò chuyện.” Trần phu nhân thấy nàng hiểu chuyện
như vậy, để Hồng nhi đi cùng nàng.
Vào phòng, Bảo nhi tự mình bưng thuốc cho Trần Mục Vân, nhìn hắn nhíu lông mày.
“Bảo nhi, không cần uống cũng được phải không?” Trần Mục Vân hỏi, thuốc này thoạt nhìn sao đen như vậy.
“Nhị ca, đại phu nói nhất định phải uống, nếu không để lâu dạ dày
không tốt.” Bảo nhi nói, kỳ thật đại phu nói uống không uống đều không
sao cả, chỉ cần sắp tới ăn thức ăn nhẹ một ít sẽ không sao.
“Được rồi!” Trần Mục Vân cầm chén thuốc uống một hớp, “Đắng quá ~~~ Bảo nhi, không phải là muội bỏ hoàng liên vào chứ?”
“Nào có? Ta cũng không biết hoàng liên.” Bảo nhi nói.
Trần Mục Vân cũng hoài nghi nhìn nàng một cái, sau đó mới bán tín bán nghi uống thuốc. Uống xong, Bảo nhi đưa cho hắn một ít mứt hoa quả,
Trần Mục Vân không thể chờ đợi được ăn ngay. Hồng nhi bưng chén thuốc
đi, thấy nàng ra cửa, Bảo nhi mới thay đổi khuôn mặt tươi cười.
“Nhị ca, ta thật sự không có bỏ hoàng liên.” Bảo nhi lại nói một lần nữa.
“Tốt lắm tốt lắm, tin tưởng muội một lần.” Trần Mục Vân nói.
“Nhưng mà ta bỏ gấp ba lần mật đắng thảo.” Bảo nhi cười hì hì nói.
“Muội cái nha đầu chết tiệt kia, tri ân phải báo đáp muội có hiểu hay không vậy? Muội lấy oán trả ơn.” Trần Mục Vân vỗ vỗ đầu Bảo nhi.
“Hừ! Còn nói nữa, đều tại chủ ý của huynh, hại ta bị Trần đại thiếu
gia đánh rất nhiều, lúc ngủ chỉ có thể nằm nghiêng người, đau muốn
chết.” Bảo nhi nheo mắt lên án.
~~~~~~~~~~~
“Bảo nhi, không phải muội kích thích đại ca chứ?” Trần Mục Vân nghi
hoặc hỏi. Làm theo hắn nói, đại ca nhiều lắm là đánh nàng hai cái, như
thế nào lại đánh nhiều như vậy kìa?
“Kích thích? Không biết. Sau này ta hỏi một chút.” Bảo nhi nói.”Nhị ca, ta quyết định rồi.”
“?? Muội cảm thấy đại ca không thích muội?” Trần Mục Vân hỏi.
“Không phải, ta về nhà đi điều tra chuyện gậy trúc, sau đó ~~ đem
nàng xử lý cho xong. Còn nữa, ta phải năn nỉ gia gia của ta đồng ý gả ta cho Trần đại thiếu gia, nếu không coi như không có gậy trúc cũng không
thành được -.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Bảo nhi, muội không biết muốn điều tra Trúc Uẩn thật là khó sao? Chỗ nàng đến chính là phủ đệ của Vương gia bối lặc.” Trần Mục Vân hỏi.
“Tin tưởng ta là được, Nhị ca, ta đây thông minh như vậy đương nhiên
là có biện pháp mới chịu trở về. Nhị ca, huynh chỉ cần giúp ta nhìn canh chừng gậy trúc, không được cho nàng lại đụng đến Trần đại thiếu gia là
được.” Bảo nhi nói.
“Bảo nhi, cái này cũng quá khó khăn đi? Ta không thể lúc nào cũng đi theo đại ca.” Trần Mục Vân nhướng lông mi hỏi.
“Đương nhiên là không! Nhị ca, chỉ cần huynh dựa theo ta nói là có thể.” Bảo nhi cười híp mắt nói.
“Nghe theo muội nói? Làm như thế nào?” Trần Mục Vân nhìn ánh mắt Bảo
hung hăng tính toán, không khỏi có chút lạnh cả người, không có biện
pháp, ánh mắt quá tà ác. Hắn lớn như vậy cho tới bây giờ còn không gặp
qua một nữ hài tử nhỏ như vậy mà ánh mắt sắc xảo.
Bảo nhi nhỏ giọng nói một lượt với Trần Mục Vân.
Trần Mục Vân sửng sốt hồi lâu, sau đó cười.
“Muội cái nha đầu này, sau này đại ca biết được có thể sẽ đánh muội.” Trần Mục Vân cười nói cho Bảo nhi.
“Sẽ không đâu, nếu hắn dám đánh ta ta liền cắn hắn.” Bảo nhi cũng cười nói, “Như vậy, quyết định như vậy nha, Nhị ca.”
Trần Mục Vân gật đầu, “Bảo nhi a, tại sao phải chọn ngày mười bốn?”
“Cái…này ~~~ Tây hồ ngắm trăng~~~~” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
Trần Mục Vân nhìn một chút Bảo nhi, không nói chuyện.
“Ta đây đi trước, Nhị ca, kế tiếp còn phải diễn vài ngày nữa, ha hả,
thật sự là có lỗi với cô cô và dượng.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
“Bảo nhi, muội có biết phủ Trúc Uẩn đến là phủ bối lặc nào không?” Trần Mục Vân hỏi.
“Ung Vương phủ! Cô cô nói.” Bảo nhi đáp.
“Vậy muội dự đinh làm sao bây giờ? Ung Vương chính là thân vương, hơn nữa nghe nói là chuyện bên trong Vương phủ thật không có người nào dám
nói ra.” Trần Mục Vân lo lắng.
“Yên tâm đi! Coi như là Ung Vương cũng phải nể mặt gia gia ta.” Bảo nhi tà tà cười.
“Bảo nhi, muội nói cho Nhị ca, gia gia của muội rốt cuộc là người
nào?” Trần Mục Vân hỏi, lai lịch gia gia Bảo nhi lớn như vậy sao?
“Gia gia của ta à, ờ, về bản chất cũng làm việc buôn bán, ăn mặc ngủ
nghỉ chỗ làm ăn nào người cũng nhúng tay. Hơn nữa chuyện làm ăn của gia
gia của ta rất lớn, cũng biết rất nhiều người.” Bảo nhi vừa cười vừa
nói.
“Thật sự?”
Bảo nhi gật đầu khẳng định, “Nhị ca, tin ta đi! Đừng quên ta phải về mà!”
Trần Mục Vân gật đầu, Bảo nhi cười cười, sau đó thay đổi vẻ mặt bình
tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài. Còn lại Trần Mục Vân bản thân lắc đầu, cái nha đầu này ~~~~~ tính chất tà quá.
Xế chiều Bảo nhi rất ngoan ngoãn cùng Trần lão phu nhân và Trần phu
nhân ở tại Tùng Duyên Viện nói chuyện. Cơm chiều xong, mãi đến lúc Trần
phu nhân giục nàng nàng mới cùng với Trần Mục Phong về Trúc Khê Viện.
Dọc theo đường đi chỉ là nắm tay Trần Mục Phong cúi đầu bước đi, cũng không nói tiếng nào. Vào cửa viện liền thẳng tắp nhìn cái chỗ người
tuyết đứng trước đây, sau đó tư thái lưu luyến bị Trần Mục Phong túm kéo vào phòng.
“Đại ca, ta pha trà sữa cho huynh uống có được hay không?” Bảo nhi nhìn Trần Mục Phong nháy mắt.
“Muộn như vậy rồi, muội mau ngủ đi.” Trần Mục Phong nói.
“Vậy còn huynh?” Bảo nhi hỏi.
“Đại ca muốn xem sổ sách một lúc, muội ngủ trước đi!” Trần Mục Phong
nói. Bảo nhi gật đầu. Trần Mục Phong lúc này mới xoay người đi ra ngoài
đi thư phòng. Hắn vừa ra khỏi cửa, Bảo nhi bảo Tiểu Dung cầm bếp lò lại
pha trà sữa. Pha xong rồi tự mình bưng đem đi đưa cho Trần Mục Phong.
Trần Mục Phong thấy nàng còn chưa ngủ liền nhíu mi, “Sao không nghe lời?”
“Đại ca, ban ngày ta ngủ thật lâu, bây giờ cũng không ngủ được. Hơn
nữa huynh cũng còn chưa ngủ nha!” Bảo nhi cười khẽ nói, đưa chén trà
trang nhã đến trước mặt Trần Mục Phong, tha thiết mong chờ ngóng trông
Trần Mục Phong uống hết.
“Uống ngon không, đại ca?” Bảo nhi hỏi, bộ dáng rất chờ đợi.
Trần Mục Phong gật đầu.”Đi ngủ đi!”
“Ta ở đây một lát được không, đại ca? Chỉ một lát thôi.” Bảo nhi giọng điệu đáng thương.
Trần Mục Phong liếc nhìn nàng một cái, gật đầu. Bảo nhi lập tức cười, cầm cái ghế đặt xuống đối diện Trần Mục Phong, sau đó chạy đi lấy cuốn
đường thi đọc trước đó vài ngày ở trên bàn lại đây xem. Bảo nhi vậy mà
rất nghiêm túc, một mực bồi Trần Mục Phong đến đêm khuya.
Ngày hôm sau buổi tối, Trần Mục Phong đến thư phòng phát hiện trên
bàn bày sẵn bình hoa làm bằng mây mà Bảo nhi mua ở Giang Ninh, bên trong cắm hai cành hoa quyên nhỏ.Bảo nhi lại bưng trà sữa vào,có chút ngượng
ngùng nhìn Trần Mục Phong một chút.
“Xin lỗi đại ca, không có hỏi huynh có đồng ý để cái này ở đây không, chỉ là ta cảm thấy trong thư phòng quá đơn giản.” Bảo nhi nói.
“Rất tốt!” Trần Mục Phong đơn giản bình luận.
“Huynh không tức giận chứ đại ca?” Bảo nhi có chút dè dặt.
“Không có.” Trần Mục Phong nói, Bảo nhi lập tức cười.
Kế tiếp mỗi ngày Bảo nhi đều pha nhiều loại trà sữa khác nhau cho
Trần Mục Phong uống, sau đó bồi hắn tính sổ đến rất trễ, ánh mắt cũng
thâm quầng.
Buổi tối ngày mười ba, trên đường về Trúc Khê Viện, bỗng nhiên Bảo
nhi nhìn ánh trăng nói: “Đại ca, huynh gần đây bận rất nhiều việc sao?”
“Làm sao vậy?” Trần Mục Phong cúi đầu hỏi nàng.
Trên mặt Bảo nhi lập tức xuất hiện thần sắc thất vọng, “Đại ca đáp ứng đưa ta đi xem hoa đăng!”
“Đúng.” Trần Mục Phong nói.
“Có thể chứ?” Bảo nhi ngẩng đầu.
“Được.” Trần Mục Phong vừa đáp vừa gật đầu.
“Cám ơn huynh, đại ca.” Bảo nhi vừa cười vừa nói.
Buổi tối ngày mười bốn, Bảo nhi lại pha trà sữa, cười híp mắt mang đi thư phòng, thấy Trần Mục Phong uống, Bảo nhi liền vui vẻ cười. Kết quả
không lâu sau Trần Mục Phong liền có một ít mệt nhọc, Bảo nhi ở trước
mặt hắn phất tay, “Đại ca, huynh mệt nhọc nha?”
Trần Mục Phong cảm giác được đầu rất nặng, ánh mắt không mở ra được,
giống như là lúc uống trà Trúc Uẩn đưa cho hắn, đột nhiên trong lòng
kích động, miễn cưỡng nhìn về phía Bảo nhi, trong mắt tức giận: “Muội bỏ thuốc.”
“Dạ phải.” Đôi mắt Bảo nhi ngấn lệ, “Xin lỗi đại ca, xin lỗi nha!”
“Làm loạn!” thanh âm Trần Mục Phong vốn cần phải là lãnh ngạnh (lạnh lùng – ngang ngạnh) hiện tại nghe thành mềm nhũn.
“Đại ca, ta cam đoan đây là lần cuối cùng ta làm loạn. Ta đi rồi sẽ
không làm loạn nữa. Đại ca, xin lỗi.” Thanh âm Bảo nhi mang theo tiếng
khóc nức nở.
“Bảo nhi ~~~” Trần Mục Phong tập trung tinh lực cố gắng tỉnh táo.
“Ta một mực thích đại ca, nhưng mà đại ca cũng không thích ta, chỉ
thích gậy trúc. Cho nên ta mới quậy phá, mới khi dễ gậy trúc. Ai biết
lại càng làm cho đại ca chán ghét ta. Ta bây giờ cũng thích đại ca, cũng không muốn mang đại ca tặng cho gậy trúc.” Bàn tay Bảo nhi đặt lên mặt
Trần Mục Phong: “Ta sau này sẽ không thích người khác nữa, cho nên muốn
đem bản thân đưa cho đại ca. Đại ca, huynh sau này coi như cưới gậy trúc cũng chớ quên ta có được hay không? Van cầu huynh, đại ca.”
“Không được đi ~~~ Bảo nhi ~~~” Trần Mục Phong mắt đã mở không ra.
“Ha ha, đại ca, ta không cần huynh đưa ta đi xem hoa đăng, nếu không
sau này mười lăm hàng năm ta đều phải rất thương tâm. Bảo nhi cho tới
bây giờ cũng không thương tâm, có phải hay không đại ca?” Bàn tay nhỏ bé sờ sờ trán của hắn: “Đại ca, sau này lúc nhớ ra Bảo nhi phải cười thật
tươi nha? Lúc ta nhớ đến đại ca cũng sẽ cười, ha ha, được không, đại
ca?”
Trần Mục Phong rốt cục cau mày ngủ thật say.
Trần Mục Phong một mực nằm mơ, trong mộng mặt Bảo nhi một mực khóc
một mực nói với hắn nói, hắn muốn cử động tay chân nhưng không có khí
lực~~~~~
Rốt cục, qua hồi lâu, Trần Mục Phong cố gắng mở được mắt. Là thư
phòng, đột nhiên nhớ ra Bảo nhi, Trần Mục Phong trong lòng chấn động,
Bảo nhi ~~~~
Đứng lên lao ra ngoài, lúc ngang qua bàn học thì phát hiện mấy phong
thư trên mặt bàn, bên ngoài ghi rõ phân cho từng người trong Trần gia,
cầm lấy thư cho mình xé ra thấy trên giấy viết thư, chỉ có hai dòng ngắn ngủn: “Đại ca, ta tuân thủ lời hứa biến mất, chúc huynh hạnh phúc khoái nhạc cả đời. Tiết nguyên tiêu cũng không cần huynh đưa ta đi xem đèn,
tiết kiệm tiền cho huynh. ( Bảo nhi viết ).” Trên giấy dường như có dính một ít nước, Trần Mục Phong cầm tờ giấy viết thư vo thành cục ở lòng
bàn tay.
Đi, nàng thực sự đi rồi~~~~
Trần Mục Phong mặc y phục qua loa đi đến phòng ngủ, bọn nha hoàn nhìn thấy hắn đều thoáng sửng sốt một chút.
“Đại thiếu nãi nãi đâu?” Trần Mục Phong nhìn lướt qua gian phòng, không có Bảo nhi, đi tới giường nhỏ, gối đầu cũng không thấy.
“Đại thiếu gia, Đại thiếu nãi nãi không phải ở cùng ngài sao? Tối hôm qua Đại thiếu nãi nãi cố ý vào đây cầm gối đầu, nói hôm nay muốn dậy
trễ, bảo bọn nô tỳ không được quấy rầy.” Tiểu Dung nơm nớp lo sợ nói.
Trần Mục Phong một quyền đánh vào trên khung cửa, cửa sổ cũng run rẩy theo.
“Mục Phong ~~~” là thanh âm Cung Trúc Uẩn. Trần Mục Phong giống như
không nghe thấy xoay người đi ra ngoài, hắn đi một mạch tới Tùng Duyên
Viện, vào Tùng Duyên Viện chỉ thấy người nhà đang ở đó ăn điểm tâm.
“Mục Phong à, hôm nay sao giờ mới dậy? Còn tưởng rằng con đi ra ngoài rồi.” Trần phu nhân cau mày hỏi, trưởng tử dậy trễ là chuyện chưa từng
có.
“Nương, Bảo nhi đâu?” Trần Mục Phong hỏi, níu kéo một tia hy vọng.
“Không gặp! Hôm qua Bảo nhi nói với ta mấy hôm nay cùng con đọc rất
nhiều sách, chiều nay còn phải đi xem hoa đăng, cho nên hôm nay dự định
dậy trễ. Làm sao vậy?” Trần phu nhân hỏi, suy nghĩ một chút: “Trần Mục
Phong, con ngày hôm qua không ngủ sao? Có phải hay không ~~~~ “
“Nương, Bảo nhi đi rồi.” Trần Mục Phong chậm rãi nói. Bảo nhi đã sớm
tính toán chu đáo rồi mới đi, chuyện của nàng làm đều làm rất tốt, bản
thân len lén đi.
“Nói bậy bạ gì đó? Đang tốt mà nàng đi đâu?” Trần phu nhân sẳng giọng.
Trần Mục Phong đặt mấy phong thư lên trên bàn, “Bảo nhi để lại.” Sau
đó bản thân chán nản ngồi xuống ghế, trong đầu óc đều là hình ảnh Bảo
nhi nước mắt lưng tròng. Trần phu nhân nhìn hắn một cái, sau đó xé thư
xem, xem xong thì khóc.
“Điều này là sao đây? Sao Bảo nhi nói đi là đi ~~~ không phải nói đợi gia gia của nàng tới sao? Như thế nào lại đi ~~~ Bảo nhi a, Bảo nhi
nhất định là lại tinh nghịch, nàng nhất định là đi ra ngoài chơi, lập
tức sẽ trở về. Mục Phong, Mục Vũ, các ngươi nhanh đi tìm Bảo nhi, nếu
nàng leo cây lỡ bị té lại khóc cho xem, các ngươi nhanh đi đi ~~~~” Trần phu nhân nói.
“Tiểu Hòa, con tĩnh táo một chút.” Trần lão phu nhân nói, “Theo ta Bảo nhi đi thật rồi.”
“Nàng đi một mình, đi làm sao được, giờ này trời giá rét đất đóng
băng, nàng cũng không biết nhà ở đâu, đi nơi đâu đây ~~~ người đâu người đâu, tất cả mọi người ra ngoài tìm Đại thiếu nãi nãi cho ta, tìm được
sẽ trọng thưởng.” Trần phu nhân nói.
“Tiểu Hòa, nàng tỉnh táo lại đi.” Trần lão gia vỗ vỗ tay Trần phu nhân.
“Tỉnh táo tỉnh táo, ta làm sao mà tỉnh táo được, Bảo nhi của ta, đứa
nhỏ này sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, muốn đi cũng không phải
nàng là đi ~~~ lão gia, làm sao bây giờ chứ?” Trần phu nhân vẫn khóc.
“Nương, ngài đừng khóc. Ta đã phái người đến cửa thành, Bảo nhi muốn
ra khỏi thành cũng phải đợi cửa thành mở, nếu như nàng ra khỏi thành vẫn còn truy ra được, nếu như không có ra khỏi thành, vậy phái người ngăn ở cửa thành, sau đó lại phái người tìm kiếm bên trong thành.” Trần Mục
Phong đột nhiên nói.
“Đúng rồi, Mục Phong, Mục Vũ các con mau đi đi.” Trần phu nhân giục.
Trần Mục Vũ đứng dậy kêu người đến phân phó một phen, sau đó bản thân cũng đi ra ngoài. Một lát sau Trần Mục Vân mới đến, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đây là làm sao vậy? Trong phủ trên dưới đều hối hả?” Nhìn nãi nãi,
cha mẹ cùng đại ca hắn: “Làm sao vậy? Nương, ngài khóc cái gì?”
“Bảo nhi đi ~~~” Trần phu nhân nói, chỉ chỉ trên bàn, “Bảo nhi đưa thư cho ngươi.”
Trần Mục Vân nheo mắt, mở thư ra xem, xem xong rồi vò nát tờ giấy.
Nha đầu chết tiệt kia, cả hắn cũng hại. Hắn rõ ràng đã giúp nàng, nàng
ngang nhiên phục thuốc mê hắn, khó trách hôm nay thức dậy đầu óc choáng
váng. Còn nói để cho bọn họ đừng uổng phí sức lực, tới lúc nên trở về
nàng tự nhiên sẽ trở về.
“Con sao vậy, Mục Vân? Bảo nhi nói cái gì?” Trần phu nhân nhìn cục giấy trên mặt đất.
“Nương, Bảo nhi nói không cần tìm nàng. Nàng sẽ thật tốt.” Trần Mục
Vân nói. Trong lòng có nghi vấn, Bảo nhi cho hắn dùng thuốc mê rõ ràng
nhất định không muốn cho hắn biết nàng rời đi bằng cách nào, nhưng mà
nàng có thể rời đi như thế nào?
“Thật tốt? Cái gì gọi là thật tốt? Nàng cũng không nhớ ra nhà ở đâu mà.” Trần phu nhân nói.
“Nương, có lẽ nàng nhớ ra rồi. Ta xem người cũng không cần lo lắng,
Bảo nhi tinh linh cổ quái, nàng nếu muốn đi khẳng định là đã chuẩn bị
tốt lắm rồi, ngài quên rồi, Bảo nhi nha đầu kia chưa bao giờ chịu
thiệt.” Trần Mục Vân nói.
“Không bị thiệt, không bị thiệt còn có thể rớt xuống nước sao? Ai
nha, lão thiên gia, xin người phù hộ cho Bảo nhi của chúng ta bình an.”
Trần phu nhân nói, sau đó lập tức đứng dậy: “Ta đi dâng hương, cầu Bồ
Tát phù hộ.”
“Tiểu Hòa, chờ một chút, Mục Vũ đã đi ra ngoài.” Trần lão gia nói.