Tới tận lúc hoàng hôn Trần Mục Phong mới trở về, nghe nói Trương đại
nhân tới, liền vội vàng đến thỉnh an Trương Bá Hành. Vào cửa đã thấy
Nhạc lão gia, Nhạc gia huynh đệ, Cố Lương Chu đều ở đó, thoáng chốc cảm
thấy có chút buồn bực. Nhạc Kiến Cảo đã sớm thuật lại cho hắn chuyện đã
xảy ra, nhưng lại lược bớt chuyện Trần phu nhân làm chủ đem Bảo Nhi hứa
gả cho hắn.
“Rốt cuộc tên thế tử Mông Cổ này làm sao lại quen biết Bảo Nhi?” Nhạc Kiến Cảo cất tiếng, nói ra nghi vấn của hết thảy mọi người.
Trần Mục Phong suy nghĩ một chút bèn đáp: “Nếu đoán không sai, Tề Mặc Trì lần đầu tiên gặp Bảo Nhi là ở Tây hồ.”
“Tây hồ? Mục Phong, Bảo Nhi đến Tây hồ, ta cùng Mục Vân, Mục Vũ đều ở đó, làm sao có khả năng ~~” Nhạc Kiến Thần ngờ vực.
“Không, là buổi du hồ đêm Trung thu kia.” Trần Mục Phong kể vắn tắt chuyện tối hôm đó.
Nghe xong, Nhạc Kiến Thần lắc đầu: “Xem ra, tên thế tử này cũng không phải nhất thời hứng thú với muội ấy. Ta thấy, sự tình có vẻ khó khăn.”
“Bảo Nhi sẽ không muốn gả cho y.” Trần Mục Phong lạnh giọng phản đối, trong lòng nổi gợn lên một tia tức giận.
“Tiểu Bảo Nhi nói, cho dù khắp thiên hạ chỉ còn lại một người nam
nhân là y cũng sẽ không gả. Nhưng Mục Phong à, thế tử Mông Cổ có quyền
thế, y nói sẽ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Bảo Nhi có không đồng ý đi chăng nữa cũng đâu thể kháng chỉ?” Nhạc Kiến Thần phân tích.
“Ban hôn?” Trần Mục Phong nhìn Trương Bá Hành.
“Ừ, y nói sẽ thỉnh hoàng thượng hạ chỉ đem Bảo Nhi gả cho y, tuy
không thể làm đích phúc tấn, nhưng y sẽ để Bảo Nhi làm đệ nhất trắc phúc tấn.” Nhạc Kiến Thần đáp.
“Không được.” Trần Mục Phong lập tức phủ quyết.
“Đương nhiên không được, cho nên, Mục Phong, tiếp theo có lẽ sẽ phiền phức ngươi.” Nhạc Kiến Thần tiếp tục, “Chuyện này ~~~ Trần bá mẫu vì
tình thế cấp bách nên nói Bảo Nhi đã hứa gả cho ngươi. Thế tử không tin, chính Trương gia gia phải đứng ra nhận rằng lão nhân gia đã làm mai mới khiến thế tử tin được một nửa.”
Ánh mắt Trần Mục Phong quét một vòng trên gương mặt của mọi người, “Một nửa?”
“Không sai, y nói nếu không tận mắt nhìn thấy Bảo Nhi xuất giá, y sẽ
không bỏ cuộc.” Nhạc Kiến Thần tiếp, “Bởi vậy, nếu ngươi không chịu cưới Bảo Nhi, em ấy cũng chỉ có thể tới Mông Cổ làm trắc phúc tấn mà thôi.”
“Mục Phong, bây giờ đều tuỳ thuộc vào quyết định của đệ.” Nhạc Kiến Cảo lên tiếng.
“Ta không thể cưới Bảo Nhi.” Trần Mục Phong thẳng thắn.
“Mục Phong à, con có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi gả cho người ta làm
thiếp, để cho cha mẹ con thương tâm sao?” Nhạc lão gia thuyết phục.
“Mục Vân cùng Mục Vũ cũng có thể cưới Bảo Nhi.” Trần Mục Phong phản đối.
“Mục Phong ơi, trên thực tế là, để khiến cái tên thế tử kia tin
tưởng, Bảo Nhi cầm đôi tượng đất kia ra, thế tử mới có thể tin, cho nên, nếu như người Bảo Nhi gả không phải là ngươi, thế tử hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ.” Nhạc Kiến Thần cũng góp lời.
“Hồ đồ.” Chân mày Trần Mục Phong cau lại.
“Mục Phong, cháu không thích Bảo Nhi sao?” Trương Bá Hành hỏi.
Trần Mục Phong không lên tiếng.
“Xem ra, cũng chỉ có thể dùng kế hoạch của Bảo Nhi.” Nhạc lão gia thở dài.
“Kế hoạch gì của Bảo Nhi?” Trần Mục Phong hỏi lại.
“Thay mận đổi đào.” Nhạc lão gia trả lời.
“Bảo Nhi nói không thể chia rẽ ngươi và Trúc Uẩn, cho nên dùng kế
thay mận đổi đào, chỉ cần để thế tử thấy Bảo Nhi xuất giá liền thành
công, về phần ai là người nhập động phòng ~~~~” Nhạc Kiến Thần nhìn Trần Mục Phong lên tiếng.
“Không được.” Trần Mục Phong phản đối.
“Vì sao không được?” Nhạc Kiến Thần hỏi.
“Sau này Bảo Nhi phải làm sao chứ?” Trần Mục Phong lườm Nhạc Kiến Thần.
“Sau này tính sau, phải vượt qua cửa ải trước mắt đã.” Nhạc Kiến Thần quả quyết.
“Danh tiết của một cô gái sao có thể như thế ~~~” Gương mặt Trần Mục Phong bình tĩnh lại.
“Bảo Nhi còn không thèm để ý, ngươi hà tất phải suy nghĩ nhiều như
vậy? Có điều, cũng không phải không có biện pháp khác.” Nhạc Kiến Thần
chần chừ, mọi người liền tập trung nhìn hắn.
“Đại ca, Lương Chu, hai người có nhớ tối hôm qua lão Tào nói gì không?” Nhạc Kiến Thần hỏi, hai người gật đầu.
“Nếu muốn bảo toàn danh tiết của Bảo Nhi, có thể để cho lão Tào cưới
Bảo Nhi, dù sao hắn cũng đang nuôi mộng đó. Tào gia Giang Ninh cùng
đương kim hoàng thượng có quan hệ mật thiết, thế tử hẳn là không dám
động tới Tào gia. Chuyện sau đó liền không có vấn đề. Chỉ là không biết
Bảo Nhi có nguyện ý hay không.” Nhạc Kiến Thần đưa ra chủ ý.
Những người khác cũng khẽ gật đầu.
“Tuy nói cũng là một biện pháp, thế nhưng — Kiến Thần, Bảo Nhi ngay
cả thế tử cũng không chịu gả, lẽ nào lại chịu gả cho tiểu tử Tào gia
không quen không biết?” Nhạc lão gia đắn đo.
“Chuyện này ~~~ hỏi Bảo Nhi sẽ biết.” Nhạc Kiến Cảo đề nghị.
“Không được.” Trần Mục Phong lại một lần nữa phản đối.
“Trần Mục Phong, lẽ nào ngươi có biện pháp tốt hơn, vừa có thể bảo
toàn danh tiết của Bảo Nhi, vừa có thể lừa gạt thế tử sao?” Nhạc Kiến
Thần khẩu khí có phần nặng đi.
“Không có.” Trần Mục Phong đáp.
“Vậy không phải rối rắm quá sao, ngươi không chịu cưới Bảo Nhi, cũng
không cho phép người khác cưới, ngươi quyết tâm muốn cho Bảo Nhi gả tới
Mông Cổ phải không?” Nhạc Kiến Thần nghiêm mặt, “Có điều, đây cũng không phải chuyện xấu, thế tử này coi bộ cực kì thích Bảo Nhi, tương lai lúc
được tập phong, làm trắc phúc tấn của quận vương coi như cũng không tệ.”
Thoáng chốc mọi người lâm vào trầm mặc.
Chỉ nghe thấy một giọng nói nho nhỏ: “Chuyện kia ~~~ xin lỗi, con phát biểu hai câu được chứ?”
Nhìn về phía cửa, Bảo Nhi tươi cười đứng ở đàng kia.
“Bảo Nhi, muội nghe thấy rồi? Nếu như gả vào Tào gia muội nguyện ý chứ?” Nhạc Kiến Thần hỏi.
Bảo Nhi lắc đầu, “Không, ta không muốn. Nói vậy thì so với chuyện gả cho quả hồng kia có gì khác biệt đâu, Nhạc ca ca?”
“Vậy Bảo Nhi muội muốn nói gì?” Nhạc Kiến Thần hỏi.
Bảo Nhi không nhúc nhích, nhìn về phía Trần Mục Phong: “Đại ca, ta
biết huynh sợ tương lai ta không gả đi được là vì tốt cho ta. Nhưng mà
đại ca, ta là đứa bé nhà huynh nhặt được, ta họ gì mọi người cũng không
biết. Cho nên, tương lai sẽ có ngày người tên Nhan Bảo Nhi này biến mất, đến lúc đó ta là Trần Bảo Nhi, hay có lẽ tùy tiện là một tên gì đó Bảo
Nhi cũng không chừng! Mọi người lại nhặt ta về một lần nữa là được rồi.
Đại ca, huynh yên tâm, ta sẽ không chia rẽ huynh cùng gậy trúc, ta chỉ
là không muốn rời khỏi Trần gia, không muốn rời khỏi nãi nãi, cô trượng, cô cô và các ca ca, cho nên, đại ca huynh giúp ta có được hay không? Ta van huynh đấy, có được hay không?”
Trần Mục Phong cũng nhìn nàng, nửa ngày không lên tiếng.
Bảo Nhi miệng mếu máo, đi tới bên cạnh Trần Mục Phong, ngẩng đầu lên, nói: “Trần đại thiếu, ta nói cho huynh biết, nếu như huynh không giúp
ta, ta sẽ khiến huynh không cưới được cây gậy trúc xinh đẹp kia. Trái
lại, nếu như huynh giúp ta lần này, ta sẽ giúp huynh khiến cô cô cùng cô trượng đồng ý để gậy trúc làm chính thất, thế nào? Không lỗ vốn chứ?”
Sau đó cúi người đối diện với Trần Mục Phong: “Trần đại thiếu, suy nghĩ
kĩ càng lại đi, Nhan Bảo Nhi ta rất hiếm khi làm chuyện buôn bán lỗ vốn
như vầy đó.”
Sau đó nàng đứng dậy cười tủm tỉm đi ra ngoài, ra đến cửa lại xoay
người trở về, đi tới trước mặt Nhạc lão gia, xin lỗi ông: “Thiếu chút
nữa đã quên chính sự. Nhạc bá bá, cô trượng của con gửi thư cho người,
cô cô bảo con chuyển cho người.” Sau đó từ trong tay áo lấy thư ra giao
cho Nhạc lão gia.
“Được!” Nhạc lão gia nhận lấy bức thư.
“Con đi đây, Nhạc bá bá.” Mới vừa đi hai bước, nhìn Nhạc Kiến Thần,
nhíu mày, đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng bỏ lại một câu. Kết quả bị Nhạc Kiến Thần vỗ đầu, “Tiểu nha đầu nhà muội, lúc này là lúc nào, còn hỏi
những chuyện vô ích này.”
“Keo kiệt, không nói cho ta biết, ta đi hỏi tẩu tử.” Bảo Nhi trừng mắt Nhạc Kiến Thần rồi mới đi.
“Nha đầu kia thật đúng là thông minh.” Trương Bá Hành vuốt râu mép
nói “Lão phu nếu như có một thằng cháu cỡ tuổi này thì tốt rồi.”
“Trương gia gia, người đừng khen em ấy, để nha đầu đó nghe được lại đắc ý tận trời.” Nhạc Kiến Thần vừa cười vừa nói.
“Kiến Thần, vừa rồi Bảo Nhi hỏi đệ cái gì?” Nhạc Kiến Cảo cười hỏi.
Vẻ mặt mọi người rõ ràng thả lỏng rất nhiều, bởi vì bọn họ biết, Trần Mục Phong không là vấn đề — bị Bảo Nhi giải quyết ráo trọi rồi còn đâu.
“Nha đầu chết tiệt kia, em ấy hỏi ngày hôm qua ai bị đụng đầu đau hơn.” Nhạc Kiến Thần bất đắc dĩ trả lời.
~~~~~
Ngay cả Cố Lương Chu cũng nở nụ cười.
“Nha đầu kia, thật thú vị.” Trương Bá Hành vừa cười vừa nói.
Ăn xong cơm tối, Bảo Nhi ngồi ở mép bàn chống cằm nhìn Trần phu nhân
chỉ huy nha hoàn thu dọn hành lý, đang dọn, Nhạc phu nhân cùng Cố phu
nhân tới, Trần phu nhân cười mời hai bà ngồi xuống.
“Hoà muội muội, muội phải về thật sao? Ở chơi thêm mấy ngày đi? Ba
chúng ta lâu lắm rồi mới được gặp mặt.” Nhạc phu nhân nói, trong giọng
nói nồng đậm quyến luyến.
“Mục tỷ tỷ, lần này tỷ cũng không thể lưu muội ấy lại.” Cố phu nhân
cười nói: “Hoà tỷ tỷ phải về cưới con dâu, lòng nhớ nhà như tên bắn nha! Đến lúc đó chúng ta tới Hàng Châu ở chơi thêm mấy ngày không phải càng
tốt sao.”
“Ai chà, sao mà ta lại quên mất chuyện này nhỉ.” Nhạc phu nhân cũng
cười, sau đó nhìn Bảo Nhi đương ôm cánh tay Trần phu nhân, cười với Cố
phu nhân: “Vài ngày trước lúc muội chưa tới, Hoà muội muội nói muốn đem
Bảo Nhi ở cạnh mình thêm hai năm, bây giờ thì tốt rồi, vĩnh viễn bên
người, thoả lòng mong ước.”
Trần phu nhân sủng ái nhìn Bảo Nhi, cũng cười: “Đến lúc đó hai người
nhất định phải tới uống rượu mừng. Đợi thêm một năm rưỡi nữa, sau đó
nha, chuyện của Đường nha đầu với Lương Chu cũng có thể bàn tới rồi.”
“Phải nói ngược lại đây, mấy năm nay Mục tỷ tỷ không hề hé răng, muội cũng không dám đề cập đến.” Cố phu nhân cười trêu.
“Ta không nói lời nào? Ta là sợ tiểu tử Lương Chu kia không chịu cưới Đường nhi, aiz, hai cô nha đầu nhà ta~~~” Nhạc phu nhân lắc đầu.
“Nương, người đang nói gì bọn con thế?” Ngoài cửa truyền đến tiếng chất vấn đầy bất mãn.
“Xem đi, cái dạng này còn không cho người ta nói nữa kìa.” Nhạc phu nhân cười nói với Trần phu nhân và Cố phu nhân.
“Nương, người xem Trần bá mẫu cho tới bây giờ cũng không chê Bảo Nhi
tiếng nào! Người là mẹ ruột bọn con mà suốt ngày nói xấu chúng con
thôi.” Nhạc Kiến Đường giận dỗi, vừa nói vừa đi đến thỉnh an ba vị
trưởng bối, sau đó lần lượt tới chỗ Bảo Nhi ngồi.
“Đường Đường, đó là bởi vì ta quá đáng yêu, cho nên cô cô mới không chê trách ta được.” Bảo Nhi rất kiêu ngạo mà đáp lại.
“Quên đi, tưởng bọn ta không biết sao, muội chỉ biết nói ngọt cộng
thêm giả bộ đáng thương mà thôi.” Nhạc Kiến Nhu cười vạch trần nàng.
“Cô cô, Bảo Nhi là như vậy sao?” Bảo Nhi chớp chớp mắt nhìn Trần phu nhân.
“Đương nhiên rồi!” Trần phu nhân cười.
“Cô cô không thương Bảo Nhi. Đau lòng quá đi” Bảo Nhi nói, sau đó lôi kéo Nhạc gia tỷ muội đứng lên, “Chúng ta đây rời nhà trốn đi chơi một
lần nữa mới được.”
“Bảo Nhi, không được càn quấy.” Trần phu nhân cười mắng.
“Con biết rồi, cô cô, bọn con đi tìm tẩu tử mới tâm sự đây, Nhạc ca
ca bọn họ lại uống rượu, tẩu tử nhất định rất buồn chán.” Bảo Nhi vừa
cười vừa nói, kéo hai cô nàng kia đi.