Đám Mây Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 22: Chương 22: Sửa vòng tay




Ban đêm không có vòng tay thật sự rất khổ sở, mặc dù trong tay nắm chặt di động chấn động mạnh mẽ cũng không thể xóa bỏ tất cả khủng hoảng trong lòng Vân Xuyên.

Khoảng chừng mười phút sau khi Lạc Hằng rời đi, di động rừ rừ rung lên, là cuộc gọi từ số lạ.

Chỉ rung một chút rồi ngừng lại.

Vân Xuyên bừng tỉnh, đó hẳn là Lạc Hằng, anh ấy đang thử xem mình có thể cảm nhận được rung động hay không.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lạc Hằng gửi đến một tin nhắn.

Một dấu chấm hỏi.

Vân Xuyên mím môi, gửi lại một dấu chấm.

Ngẫm lại thấy như thế quá hờ hững, cậu bổ sung thêm một dấu chấm than.

Sau đấy Lạc Hằng trả lời một dấu chấm.

Trong vài giây ngắn ngủn, màn hình di động đã bị các loại dấu câu bao phủ.

Gì vậy chứ, giống như đang giải câu đố vậy… Vân Xuyên đặt điện thoại xuống cạnh gối đầu, ngón tay cào cào cái gối.

Lạc Hằng còn chưa chịu đi ngủ, lại trả lời: [Đừng tắt đèn xem điện thoại, không tốt cho mắt đâu.]

Cảm nhận được rung động, Vân Xuyên lại bò dậy, cậu nhìn đống chữ đó, không cam lòng bấm bấm màn hình.

Tôi không có đang xem điện thoại, nếu không phải vì trả lời anh thì tôi đã sớm chuẩn bị ngủ rồi, cậu nghĩ thế.

Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lại bằng nhãn dán đám mây nhỏ gật đầu.

Tâm trạng tăm tối cả đêm cuối cùng cũng xẹp xuống, Vân Xuyên đặt di động của Lạc Hằng dưới gối. Vài phút sau, cậu bước vào mộng đẹp.

*

Vốn đã hẹn giữa trưa hôm sau Lạc Hằng sẽ mang vòng tay đã sửa xong cho Vân Xuyên, nhân tiện còn đổi lại di động của hai người. Không ngờ mới hơn mười giờ mà Lạc Hằng đã đến rồi.

Lúc này khách hàng không nhiều lắm, Vân Xuyên ngẩn người nhìn cửa tiệm bỗng nhiên thấy chiếc Cayenne quen thuộc ngừng bên đường. Sau đó Lạc Hằng xông ra từ bên trong—

Đúng là xông tới, mấy bước cuối cùng còn chạy.

Vân Xuyên kinh ngạc nhìn anh, bộ dáng gấp gáp này một chút cũng không giống Lạc Hằng.

“Chức năng có thể dùng bình thường, nhưng mà đèn báo nguồn hỏng rồi nên không nhìn được pin, em nhớ để ý mà sạc pin nha.” Tốc độ nói của Lạc Hằng rất nhanh, “Tôi kiểm tra rồi, cũng không chai pin nhiều lắm, với tần suất sử dụng bình thường thì một tuần sạc một lần là được. Di động di động, đổi với tôi.”

Vân Xuyên gật đầu, vội vàng lấy điện thoại ra— ngày hôm qua ngủ quá muộn, còn luôn sợ hãi hoảng hốt, cậu vừa mới nhớ tới chuyện giải thích cho Vân Vân về định vị, tin nhắn vừa được gửi đi, Lạc Hằng đã tới rồi.

Lạc Hằng đổi di động xong, lại nói: “Bây giờ tôi có việc phải đi công tác một chuyến.”

Vân Xuyên cảm nhận được sự tức giận và bất lực của anh đối với chuyện này, thấp thỏm gật đầu.

“Cũng không biết việc này rốt cuộc có liên quan gì đến tôi mà cứ nhất quyết phải là tôi đi, điên mất thôi.” Lạc Hằng mắng, “Hơn nửa đêm hôm qua mới báo cho tôi biết. Bỏ đi, không nói cái này—”

Anh nhìn quanh tiệm, khách không nhiều lắm, chỉ có hai cô gái ngồi ở vị trí trong cùng, đều đưa lưng về phía quầy thu ngân. Lại nhìn ra ngoài cửa—

Không có người đi đường, sẽ không có ai chú ý tới bọn họ.

Lạc Hằng sờ mũi, tay chống trên quầy dùng sức—

Sáp lại gần hôn lên chóp mũi của Vân Xuyên.

Một cái hôn thật nhẹ, vẫn làm Vân Xuyên sợ tới mức đánh rơi hộp ống hút nhỏ.

Cậu vươn tay, đánh cái bộp vào bả vai Lạc Hằng, trợn to mắt trừng anh một cái, sau đấy chột dạ nhìn về phía hai nữ sinh ngồi bên kia.

Lạc Hằng nở nụ cười, dùng ngón trỏ làm động tác “Suỵt”, lại giơ hai tay lên tỏ vẻ “Tôi sai rồi, sai rồi”.

“Tôi đi đây, máy bay cất cánh lúc 12 giờ, sắp muộn rồi.” Lạc Hằng vô cùng lo lắng, sốt ruột hoảng loạn nói xong mấy câu, lập tức rời đi. Anh bước đến trước cửa Hỏa Thiếu Vân, lại quay về nhỏ giọng nói thêm một câu: “Chờ tôi trở lại, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Vân Xuyên lại cứng đờ, cậu nhấp miệng, gật đầu với biên độ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.

Chẳng qua Lạc Hằng vẫn nhìn ra. Anh vui vẻ vuốt vuốt mũi Vân Xuyên, chính là nơi vừa nãy anh hôn lên.

“Tôi thật sự rất thích em, em suy xét một chút.” Cuối cùng anh nhỏ giọng nói như thế, hất cằm cười với Vân Xuyên, “Đi nhé!”

Sau khi cậu rời đi, Vân Xuyên đứng ở tại chỗ cọ cọ mũi chân. Cậu nắm chặt vòng tay đã sửa xong, nhất thời quên đeo lên, cứ vậy ngẩn người nhìn nó.

Rồi hai vị khách trong tiệm rời đi, bước đến tìm Vân Xuyên đổi hình dán, còn tử tế nhắc nhở nếu cậu nóng quá có thể chỉnh nhiệt độ của điều hòa thấp xuống một chút.

[?] Vân Xuyên không phản ứng kịp, sau khi hai người kia rời đi cậu mới nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của mình được phản chiếu trên màn hình di động.

[!!!] Cậu xấu hổ nằm sấp xuống quầy thu ngân, mặt cũng vùi vào cánh tay.

… Lúc này càng không ổn, cánh tay cũng cảm nhận được độ ấm trên mặt.

Vân Xuyên giận dỗi đứng dậy, chạy tới chỉnh điều hoà thấp thêm hai độ, lại đứng ở đó để điều hoà thổi hai phút, đến mức toàn thân lạnh như băng mới trở lại quầy thu ngân, ngồi xuống.

*

Vòng tay sửa xong, Vân Xuyên cuối cùng cũng sinh hoạt như bình thường.

Liên kết với thế giới được hàn gắn lời nữa, cảm giác an toàn cũng chậm rãi quay về.

Nhưng mà đến buổi chiều cậu phát hiện vị trí của Vân Vân không đúng lắm.

Dựa theo kế hoạch thì Vân Vân còn ở thành phố Minh thêm mấy ngày, cũng không biết tại sao mà chiều nay vị trí của bà lại ở sân bay của thành phố Minh.

Vân Xuyên gửi một dấu chấm hỏi sang cũng không được trả lời. Lại đi xem định vị, Vân Vân bên kia không có đổi mới vị trí.

Di động đã tắt máy.

Nhớ đến vị trí đang ở sân bay, Vân Xuyên đoán bà hẳn là đã trở về, vì thế nên đóng cửa hàng sớm hơn để về nhà chờ bà. Không có báo trước cho cậu, cứ vậy đột nhiên trở về… trong lòng Vân Xuyên buồn bực.

Xem ra chuyến đi này của Vân Vân thật sự là vô ích.

Vừa về nhà không lâu thì vòng tay rung lên. Vân Xuyên chạy đến phòng khách, quả nhiên là Vân Vân kéo theo vali trở lại.

Nhưng…

Sắc mặt Vân Vân rất kém, trắng bệch trông như sắp té xỉu. Bà nhìn thấy Vân Xuyên, toét miệng nặn ra một nụ cười, rồi bà lặng lẽ đi vào phòng mình, ngay cả hành lý cũng không cầm theo, cả buổi tối này đều chưa đi ra lần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.