[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 24: Chương 24




Trong phòng ngoại trừ Thường Tiểu Cát, những người khác Tạ Lệ đều đã thấy họ qua hình, toàn bộ là lão đại có thế lực trong Hồng Phường.

Mấy người này mặc dù danh tiếng ở ngoài không bằng cha con Thường Quan Sơn, nhưng trong Hồng Phường cũng có tiếng nói. Các loại kinh doanh của Thường gia những người này cũng có dính líu.

Trong đó người tuổi tác lớn nhất ước chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, lớn tuổi hơn Thường Quan Sơn tên là Đỗ Thịnh Liên. Người này dưới Thường Quan Sơn một bật, đứng thứ hai ở Hồng Phường. Lão mặc áo khoác dài, mái tóc bạc chỉnh tề vuốt lên để lộ vầng trán rộng, trong miệng ngậm một điếu xì gà, ngồi tréo chân, cả người lộ ra một luồng khí tức mục nát.

Thường Quan Sơn không có mặt, Đỗ Thịnh Liên ngồi ở vị trí hàng đầu bên phải, nhìn Thường Tiểu Gia nói: “Mời Nhị thiếu gia đến một chuyến thật không dễ dàng.”

Thường Tiểu Gia đi thẳng tới cuối bàn dài kéo ghế ngồi xuống, cậu nhìn Thường Tiểu Cát, rồi nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên, nói: “Chú Đỗ đây là chờ tôi ăn cơm?”

Đỗ Thịnh Liên chậm rãi hút xì gà, không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Thường Tiểu Cát.

Thường Tiểu Cát mở miệng nói: “Tiểu Gia, đối với trưởng bối phải có quy tắc.”

Thường Tiểu Gia không nhìn hắn.

Tạ Lệ đứng ở phía sau Thường Tiểu Gia, ánh mắt của anh chậm rãi đảo qua những ngồi ở bàn dài. Bên tay trái của Đỗ Thịnh Liên là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, cao to cường tráng, mặc một bộ tây trang màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, tên gọi Ngô Xán. Đối diện Ngô Xán là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mang kính mắt dung mạo nhã nhặn tên là Hà Xuyên Vân; bên cạnh Hà Xuyên Vân là một ông già gầy gò chừng năm mươi tuổi, chống cằm thần sắc tư thái mệt mỏi tên là Bằng Tường; đối diện là Bằng Tường là một người đàn ông thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, dung mạo thường thường, mặc một áo sơ mi đơn giản màu trắng kết hợp hoa văn tối màu, thái độ ôn hòa nhìn Thường Tiểu Gia, tên là Tống Đạo Chính.

Ngoại trừ Thường Quan Sơn, Tạ Lệ từ nơi Du Chính Khôn đã xem qua tất cả hồ sơ của các vị này ở Hồng Phường.

Tạ Lệ cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, thấy Thường Tiểu Gia đang bẻ ngón tay của mình, như một học sinh tiểu học lên lớp không chuyên tâm, cả người mất tập trung.

Một lúc sau Thường Tiểu Gia ngẩng đầu, nói với Thường Tiểu Cát: “Anh thừa dịp ba ba không ở nhà, tìm các vị chú bác khai công đường thẩm tra em?”

Thường Tiểu Cát cười một tiếng: “Anh có gì có thể thẩm tra em? Là gần đây có rất nhiều người cáo trạng em, đến tai chú Đỗ, ông ấy mới kêu anh mời em đến.”

Thường Tiểu Gia nhìn về phía Đỗ Thịnh Liên.

Tiếng nói Đỗ Thịnh Liên có chút sắc bén, lão kẹp xì gà trong tay, hỏi Thường Tiểu Gia: “Cậu tiếp quản hết tất cả quán bar Hồng Phường?”

Thường Tiểu Gia nói: “Ba của tôi cho tôi.”

Đỗ Thịnh Liên nói: “Đó cũng là của Hồng Phường.”

Thường Tiểu Gia nói: “Là của tôi.”

Đỗ Thịnh Liên chỉ tay về phía cậu: “Cậu cũng là người của Hồng Phường, cái gì của tôi của ta. Có người tới chỗ của tôi cáo trạng, nói cậu vừa ra tù liền thay đổi hết quản sự của tất cả quán bar.”

Thường Tiểu Gia không tỏ rõ ý kiến, cúi đầu bẻ ngón tay.

Đỗ Thịnh Liên tiếp tục nói: “Cậu thay người không nói, trước đây mở rộng cửa làm ăn nên mở quán bar, bây giờ tự ý thay đổi toàn bộ người, đây là cậu có ý gì?”

Tạ Lệ nghe nói như thế đột nhiên hiểu được, anh vốn nghĩ mấy quán bar không đáng giá của Thường Tiểu Gia sao lại làm đám lão đại Hồng Phường lưu ý, kỳ thực bọn họ lưu ý không phải quán bar kiếm lời bao nhiêu tiền, mà là công việc bên trong quán bar.

Mấy năm qua hầu hết các ngành nghề ở Hải Cảng thì Hồng Phường đều có đặt chân, thoạt nhìn đã là một tập đoàn thương mại lớn. Thế nhưng bản chất Hồng Phường còn là một xã đoàn truyền thống, đám người Hồng Phường chưa từng buông tay những việc kinh doanh truyền thống của xã đoàn. Hồng Phường dựa vào quán bar âm thầm làm vài hoạt động trái pháp luật.

Thường Tiểu Gia nói kẻ bán ma túy trong quán bar không phải là người của Hồng Phường, kỳ thực những người đó không phải người của quán bar, nhưng ở bên trong buôn ma túy, làm chuyện mua bán da thịt, đánh bạc, chung quy vẫn là người của Hồng Phường, chỉ là những người này không ở trong phạm vi quản lý của Thường Tiểu Gia và quán bar. Thường Tiểu Gia thay đổi toàn bộ quản sự chẳng khác nào đuổi tất cả những việc làm phi pháp, tất nhiên sẽ xúc phạm đến lợi ích của các vị lão đại Hồng Phường.

Tạ Lệ nghĩ thầm Thường Tiểu Gia từ nhỏ lớn lên ở Hồng Phường, nên không thể không biết việc này.

Thường Tiểu Gia không cảm thấy tình cảnh này có gì gian nan, ngữ khí của cậu rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nói với Đỗ Thịnh Liên: “Chú Đỗ, bởi vì không hợp quy củ.”

Hà Xuyên Vân nghe vậy đột nhiên cười một tiếng, hỏi Thường Tiểu Gia: “Cái gì quy củ?”

Thường Tiểu Gia quay đầu nhìn y: “Quy củ của tôi, quán bar là của tôi.”

Tống Đạo Chính ôn hòa hỏi: “Ba của cậu biết chưa?”

Thường Tiểu Gia nói: “Không phải ba đồng ý sao tôi dám làm?” Một lúc sau cậu còn nói: “Các người không hài lòng quy củ của tôi, có thể mở cái mới, làm theo quy củ của các người.”

Tạ Lệ nhìn thấy Bằng Tường ngồi ở bên cạnh cười cười.

Những người này đều nhìn Thường Tiểu Gia lớn lên, nhiều năm như vậy Thường Tiểu Gia không có chân chính tham gia kinh doanh của Hồng Phường, có lẽ trong mắt bọn họ Thường Tiểu Gia chỉ là một đứa trẻ cứng đầu cứng cổ không hiểu chuyện, cố chấp, ích kỷ.

Từ sau khi Đỗ Thịnh Liên mở miệng Thường Tiểu Cát vẫn trầm mặc ngồi một bên.

Thường Tiểu Gia ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ với đường nét ưu mỹ, thần sắc cậu có mấy phần ngây thơ cố chấp, hỏi Đỗ Thịnh Liên: “Chú Đỗ còn muốn nói cái gì?”

Đỗ Thịnh Liên nói: “Cậu không thể như vậy.”

Thường Tiểu Gia hỏi: “Muốn đánh tôi sao?”

Hà Xuyên Vân cười hỏi cậu: “Nếu như muốn đánh cậu, cậu dự định làm gì?”

Thường Tiểu Gia nói với y: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi, hơn nữa tôi có bảo vệ.”

Hà Xuyên Vân cười nói: “Chớ sốt sắng, chúng tôi không đánh cậu.”

Đỗ Thịnh Liên hút xong một điếu xì gà, lão tựa lưng vào ghế ngồi, nói với Thường Tiểu Gia: “Ngày hôm nay chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu, nếu như cậu không nghe, đừng trách chúng tôi chiếu theo quy củ Hồng Phường.”

Thường Tiểu Gia hỏi lão: “Quy củ Hồng Phường là cái gì?”

Đỗ Thịnh Liên nhìn về phía Thường Tiểu Cát: “Quy củ Hồng Phường là cái gì, cậu nên dạy cho em mình.”

Thường Tiểu Cát ngồi thẳng người, nói với Đỗ Thịnh Liên: “Chú Đỗ đừng nóng giận, tuần sau ba con sẽ trở lại, chuyện này nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời.”

Đỗ Thịnh Liên cười lạnh một tiếng: “Tôi có cái gì để tức giận? Một bộ xương già chống đỡ không được bao lâu, Hồng Phường sau này sẽ là thiên hạ của các cậu, có quản hay không ăn thua gì đến tôi, tôi hà tất can thiệp vào. Thường Quan Sơn mới là người cai quản Hồng Phường, tôi một lão nhị nói các người thích nghe thì nghe, không nghe thì thôi!”

Đỗ Thịnh Liên người này tâm nhãn nhỏ, không chịu được người khác không để lão vào mắt, tối hôm nay xem ra là bị Thường Tiểu Gia chọc tức. Những chuyện này, nếu như Đỗ Thịnh Liên ra mặt, phía dưới không quản là ai đều cho lão mặt mũi, trước tiên bên ngoài đồng ý sau đó lại nói sau. Cố tình Thường Tiểu Gia không làm như vậy, lại là con trai của Thường Quan Sơn, tóm lại Đỗ Thịnh Liên không dễ bỏ qua chuyện mất mặt này.

Lão nói xong lời này, đứng dậy dự định đi.

Bằng Tường khuyên nhủ: “Đỗ nhị gia đừng nóng giận, chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện.”

Đỗ Thịnh Liên không phản ứng. Sau khi lão đứng dậy, Ngô Xán cũng đứng theo, chỉnh chỉnh vạt áo của mình, dây chuyền vàng phản quang, xem ra là dự định đi cùng Đỗ Thịnh Liên.

Lúc Đỗ Thịnh Liên đi tới cửa thì cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, ván cửa suýt nữa đập vào mặt Đỗ Thịnh Liên.

Ngô Xán tức giận, quát lên: “Người nào? Có hiểu quy củ hay không?”

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, thấy đứng ở cạnh cửa là một cô gái mặc váy màu đen. Thân hình cô gái rất chuẩn dung mạo đẹp linh lung, tóc dài buông xuống làm cô tăng thêm mấy phần xinh đẹp. Cô nhìn thấy Đỗ Thịnh Liên liền cười nói: “Nhị gia, có thể coi em tìm tới anh được không.”

Đỗ Thịnh Liên mới vừa rồi còn một mặt tức giận, khi nhìn thấy cô gái này lập tức tan thành mây khói, cười nói: “Viện Viện, sao lại tìm tới đây?”

Nguyễn Thu Viện kéo chặt cánh tay của lão: “Em tới đón anh.” Nói xong, liền kéo Đỗ Thịnh Liên đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa cô quay đầu lại nhìn Thường Tiểu Gia, rồi liếc mắt nhìn Tạ Lệ.

Từ lúc Nguyễn Thu Viện vào cửa Tạ Lệ vẫn luôn nhìn cô.

Lúc này, ánh mắt Thường Tiểu Gia rơi xuống mặt Tạ Lệ. Tạ Lệ nhìn mặt Nguyễn Thu Viện rồi lướt xuống bờ vai và cánh tay trần của cô.

Thường Tiểu Gia nhấc chân đá Tạ Lệ một cái.

Tạ Lệ không thể né tránh, đau đến biến sắc. Thường Tiểu Gia âm ngoan trừng anh, anh nắm lấy cánh tay Thường Tiểu Gia nhẹ giọng nói: “Nhìn thôi mà, tức cái gì.”

Có người nào nhớ tới hành động Tiết Hồng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.