[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 37: Chương 37




Nguyễn Thu Viện nghi hoặc nhìn về phía Tạ Lệ: “Làm sao vậy? Bên ngoài là ai?”

Tạ Lệ nhíu chặt mày, nói: “Có thể là Thường Tiểu Gia, chúng ta không thể để cho cậu ấy hiểu lầm.”

Nguyễn Thu Viện không hiểu ý của anh: “Vậy phải làm sao? Để Thường Tiểu Gia hoài nghi chúng ta? Anh có biện pháp ứng đối với Thường Tiểu Gia?”

Tạ Lệ cười khổ.

Vẻ mặt Nguyễn Thu Viện nghiêm túc: “Tạ Lệ, chúng ta đi đến nước này không phải dễ dàng, tôi không biết tại sao anh không muốn ở trước mặt Thường Tiểu Gia diễn trò, nhưng tôi không cho phép anh vì bất cứ nguyên nhân nào lộ chuyện của chúng ta.”

Tạ Lệ đứng lên, nói: “Tôi sẽ không, tôi chỉ sợ Thường Tiểu Gia hiểu lầm sẽ mang đến nhiều phiền phức.”

“Phiền phức gì?” Nguyễn Thu Viện hỏi anh.

Tạ Lệ không trả lời, anh buồn bực bức tóc, kéo lỏng ca-ra-vat nói với Nguyễn Thu Viện: “Cô trốn đi, tôi đi nói với cậu ấy.”

Nguyễn Thu Viện chần chờ: “Tạ Lệ!”

Tạ Lệ chạy tới cạnh cửa chuẩn bị mở cửa.

Không phải anh không nghĩ tới việc mình trốn đi để Nguyễn Thu Viện ứng phó Thường Tiểu Gia, nhưng anh lại lo lắng Thường Tiểu Gia sẽ không dễ dàng buông tha Nguyễn Thu Viện. Anh vẫn cho là chỉ có mình mới có thể ứng phó với Thường Tiểu Gia, người khác không được.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, như gánh chịu phẫn nộ của gõ cửa người.

Tạ Lệ vừa mở cửa, liền nhìn thấy Thường Tiểu Gia hai mắt đỏ chót, hô hấp dồn dập đứng ở cửa.

Thường Tiểu Gia không nói câu nào, tay trái tóm chặt caravat của Tạ Lệ kéo về phía trước, tay phải giơ lên muốn bạt tai anh.

Tạ Lệ nắm lấy tay Thường Tiểu Gia, ôm eo cậu, nói: “Tiểu Gia, cậu muốn làm gì?”

Thường Tiểu Gia đẩy anh ra, thần sắc âm ngoan đi vào trong: “Cô gái kia đâu?”

Tạ Lệ từ phía sau lưng ôm lấy eo cậu, kéo cậu trở về.

Thường Tiểu Gia không tránh thoát, chỉ có thể ở trong lồng ngực Tạ Lệ ra sức giãy dụa.

Tạ Lệ bế cậu lên, đặt ở vách tường tiền sảnh, dùng sức hôn cậu.

Thường Tiểu Gia giãy dụa ngó mặt đi chỗ khác trốn nụ hôn của anh, nói: “Không cho hôn tôi!”

Tạ Lệ hôn lên đôi môi của cậu, cậu cắn môi dưới Tạ Lệ đến rướm máu.

Hết cách rồi, Tạ Lệ phải buông đôi môi cậu ra, nhưng vẫn ôm lấy cậu, nói bên tai cậu: “Tiểu Gia, hãy nghe tôi nói —— ”

Anh nói còn chưa dứt lời, đột nhiên phát hiện trước cửa phòng có hai bóng người, tuy rằng không nhìn thấy người, thế nhưng hai người kia nhất định đứng ở hành lang nghe họ đối thoại.

Lòng Tạ Lệ đột nhiên chìm xuống, tiếp tục nói: “—— Tôi chỉ uống thêm hai ly rượu, chúng tôi không làm gì cả.”

Thường Tiểu Gia lạnh giọng hỏi anh: “Là không làm gì cả, hay là chưa kịp làm?”

Tạ Lệ ôm thật chặt Thường Tiểu Gia, đôi môi kề sát bên tai cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Cái gì cũng không làm, chúng tôi nói chuyện phiếm mà thôi.”

Hô hấp Thường Tiểu Gia gấp gáp, cả người khẽ run.

Tạ Lệ sợ cậu tức giận, ôm cũng không dám thả lỏng, nói: “Chúng ta đi trở về đi.”

Thường Tiểu Gia không nói lời nào, hé miệng cắn vào vai Tạ Lệ.

Mặc dù cách quần áo, Tạ Lệ cũng bị đau đến rên lên một tiếng, anh không dám đẩy Thường Tiểu Gia ra, tùy ý cậu cắn mình.

Lúc này, người đứng ở ngoài hành lang đi vào, Tạ Lệ thấy người đó là Thường Tiểu Cát.

Thường Tiểu Cát nói với Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia, em làm kiểu gì? Còn không mau nhả ra.”

Thường Tiểu Gia không nghe.

Thường Tiểu Cát lên giọng: “Thường Tiểu Gia!”

Lúc này Thường Tiểu Gia mới chậm rãi buông ra, sắc mặt cậu tái nhợt, cũng không tiếp tục giãy dụa, dựa vào tường, cả người mất hết thần thái.

Thường Tiểu Cát nói: “Tạ Lệ, cậu dẫn nó đi trước, đừng để nó náo loạn ở đây.”

Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia như vậy trong lòng rất khó chịu, nắm chặt tay cậu nói: “Tiểu Gia, chúng ta đi về có được hay không?”

Thường Tiểu Gia không trả lời.

Lúc này, một người khác ở ngoài hành lang mở miệng nói: “Để Gia thiếu đi lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm phòng.”

Tạ Lệ nghe tiếng của Thời Hoằng Tinh.

Thường Tiểu Cát nói: “Đi đến phòng 1607 đi, đó là phòng của tôi, không có ai ở, Hoằng Tinh gọi điện thoại cho tiếp tân là được.”

Thời Hoằng Tinh đáp: “Được.”

Tạ Lệ thẳng thắn ôm ngang Thường Tiểu Gia, lúc đi ngang qua Thường Tiểu Cát nói: “Cảm ơn Cát thiếu.”

Thường Tiểu Cát cười như không cười nhìn anh, còn vỗ vỗ vai anh, nói: “Khổ cực cho cậu.”

Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia đi đến phòng 1607, nhân viên phục vụ nhận được điện thoại giúp họ mở cửa, để lại thẻ mở cửa phòng.

Sau khi đi vào, Tạ Lệ để Thường Tiểu Gia lên giường lớn, mình ngồi xổm ở bên giường nhìn cậu, hỏi: “Thật sự rất tức giận?”

Thường Tiểu Gia nằm nhìn nóc nhà, không nói lời nào.

Tạ Lệ thở dài một hơi, cho tới bây giờ anh chỉ có thể nói: “Tiểu Gia, tôi và cô ta thật sự không có gì, không phải một nam một nữ ở trong phòng thì nhất định sẽ làm chuyện bậy bạ.”

Thường Tiểu Gia xoay đầu lại nhìn anh, ngữ khí âm lãnh hỏi: “Vậy tại sao lại đi đến phòng cô ta?”

Tạ Lệ nói: “Chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.”

Đáp án này nghe rất hoang đường, Tạ Lệ biết đàn ông nói ra câu này không có ai tin.

Tất nhiên Thường Tiểu Gia cũng không tin, cậu lạnh lùng nói: “Tôi muốn giết cô ấy.”

Tạ Lệ trầm mặc nhìn cậu, đứng lên cởi giày và tất cho Thường Tiểu Gia. Thường Tiểu Gia cuộn mình co chân xoay người nằm nghiêng. Tạ Lệ ngồi xuống ôm cậu dựa vào lồng ngực của mình, kiên nhẫn giúp cậu tháo ca-ra-vat cởi áo khoác ra.

Thường Tiểu Gia tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

Tạ Lệ cúi đầu, hỏi: “Có muốn cởi quần hay không? Như vậy ngủ thoải mái hơn.”

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi không ngủ.”

Tạ Lệ nói: “Trễ như vậy không ngủ còn dự định làm cái gì?”

Thường Tiểu Gia không trả lời, một lúc sau mới hỏi: “Tôi ngủ anh muốn làm gì?”

Tạ Lệ nói: “Đương nhiên là ngủ chung với cậu.” Anh nói xong, cởi hết quần áo vén chăn ôm lấy Thường Tiểu Gia.

Hai người lẳng lặng nằm một lúc, Tạ Lệ nói: “Nếu muốn giết Nguyễn Thu Viện thì đi đi.”

Thường Tiểu Gia nhìn anh.

Tạ Lệ nhẹ giọng nói: “Cũng không đáng kể, chỉ cần cậu cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

Thường Tiểu Gia nói: “Anh hôn cô ấy?”

Tạ Lệ bất đắc dĩ, nói: “Tôi không có.”

Thường Tiểu Gia lại trở về vấn đề vừa nãy: “Vậy anh đi vào phòng cô ta làm cái gì?”

Tạ Lệ thở dài: “Tôi ăn xong nhìn cậu và Hoắc Chiếu Ninh nói chuyện, không tiện quấy rối mới đi ra ngoài hút thuốc rồi gặp Nguyễn Thu Viện, nên hàn huyên với cô ta một lúc.”

Thường Tiểu Gia nói: “Cô ta là kỹ nữ, kỹ nữ cao cấp.”

Hai chữ này làm Tạ Lệ đau lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, thậm chí khẽ cười: “Tôi biết, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì với cô ấy.”

Thường Tiểu Gia nói: “Có phải cô ta có ý với anh?”

Tạ Lệ cúi đầu, dùng trán cọ nhẹ vào da mặt mềm mại của Thường Tiểu Gia: “Em có biết từ nhỏ đến lớn, có bao nhiêu cô gái có ý với Lệ ca của em? Cũng không phải người nào anh cũng để ý.”

Thường Tiểu Gia giơ tay nắm tóc của anh, ra tù đã lâu tóc của hai người cũng dài hơn, Thường Tiểu Gia lấy tóc vòng quanh ngón tay của mình, mới hỏi: “Vậy anh từng có ý với người nào chưa?”

Tạ Lệ cười ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Hỏi cái này làm gì?”

Thường Tiểu Gia buông tay ra, nói: “Tôi đi giết các cô gái ấy.”

Tạ Lệ vẫn như cũ mỉm cười: “Vậy tôi không nỡ.”

Thường Tiểu Gia sầm mặt lại.

Tạ Lệ đem mặt chôn ở trước ngực cậu, hít sâu một hơi nói: “Cũng chỉ còn lại em, Tiểu Gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.