Tạ Lệ lái ca nô tiếp tục chạy về phía trước, qua mười phút, từ trong sương mù có một thuyền nhỏ chạy tới. Du Chính Khôn ngồi ở đuôi tàu, hướng về Tạ Lệ phất phất tay.
Hàn Dược ngẩng đầu lên nhìn sang.
Tạ Lệ kéo ông từ trong bao tải ra ngoài, mở dây thừng trên tay ông, nói: “Không nên để cho Thường Quan Sơn biết ông còn sống.”
Hàn Dược nghi ngờ không thôi, hỏi: ” Rốt cuộc cậu là ai?”
Tạ Lệ không trả lời, đưa Hàn Dược lên thuyền nhỏ của Du Chính Khôn, ném bao tải xuống biển. Anh đứng lên, nhìn Du Chính Khôn gật đầu, sau đó điều khiển ca nô chạy về.
Tài xế và thủ hạ của Thường Tiểu Cát vẫn ở bên bờ biển chờ đợi anh. Tạ Lệ không nói nhảm, rửa vết máu trên tay, bảo tài xế lái xe đưa mình đi về từ đường.
Bên ngoài từ đường, Thường Quan Sơn an bài rất nhiều nhân thủ.
Lúc Tạ Lệ ở ven đường mở cửa xuống xe, cảm giác có ít nhất mười người đang nhìn mình, trong đó có mấy người anh không biết trốn ở nơi nào.
Thường Quan Sơn vốn không hoàn toàn dựa vào Tạ Lệ, mạng của mình là phải nắm trong tay mình. Coi như Tạ Lệ không tìm được Hàn Dược, ngày hôm nay chỉ cần Hàn Dược xuất hiện bên ngoài từ đường, cũng không có cách nào sống sót đi vào.
Tạ Lệ kéo áo khoác, anh nên ăn mặc trang trọng một chút, nhưng cũng không quá quan trọng. Anh còn nghe trên tay mình nhàn nhạt mùi máu tanh, tin tưởng nhất của Thường Quan Sơn cũng nghe được.
Ngày đó buổi trưa ở từ đường, Tạ Lệ quỳ gối trước tượng Quan Công, từ trong tay Thường Quan Sơn tiếp nhận một nén hương, dâng hương rập đầu lạy, chính thức thành người Hồng Phường.
Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán không thể đón được Hàn Dược, kế hoạch hành động phải hủy bỏ, đơn đao hội gió êm sóng lặng trôi qua.
Đỗ Thịnh Liên mượn bệnh về rất sớm, còn Ngô Xán buổi tối hôm đó trên đường trở về bị tai nạn xe cộ, đưa bệnh viện cấp cứu không qua khỏi.
Khi đó Tạ Lệ ngồi ở trên xe Thường Quan Sơn, nghe Thường Tiểu Cát ngồi phía sau nhận điện thoại. Sau đó Thường Tiểu Cát nói cho anh và Thường Quan Sơn biết tin Ngô Xán xảy ra tai nạn xe cộ.
Tạ Lệ từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy Thường Quan Sơn ngửa đầu dựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt lại, yên tĩnh, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Ô tô chạy dọc theo bờ hồ Thanh Thủy, trong buồng xe ấm áp yên tĩnh, trong lúc nhất thời cũng không ai nói chuyện, mãi đến khi Thường Quan Sơn hỏi một câu: “Tiểu Gia đâu?”
Tạ Lệ nghe Thường Tiểu Cát nói: “Con bảo Thời Hoằng Tinh coi chừng nó, ngày hôm nay kết thúc đơn đao hội mới cho phép nó tự do hành động.”
Thường Quan Sơn lấy kính mắt xuống, xoa bóp sống mũi, ngữ khí bất đắc dĩ nói: “Tiểu Gia này, cả đời cũng không hiểu chuyện.”
Thường Tiểu Cát khuyên: “Tiểu Gia còn nhỏ, ba đừng giận nó.”
Thường Quan Sơn lắc lắc đầu, mang kính mắt vào, kêu: “Tạ Lệ.”
Tạ Lệ đáp một tiếng: “Thường tiên sinh.”
Thường Quan Sơn nói: “Trở về hò hét Tiểu Gia.”
Tạ Lệ nói: “Tôi biết rồi, Thường tiên sinh.”
Thường Quan Sơn lại nói tiếp: “Nó không biết đúng mực nhưng cậu phải biết. Nếu như nó động thủ đánh cậu, cậu cản lại là được rồi, không nên đánh nó.”
Tạ Lệ trầm mặc một lúc, nói: “Tôi không có đánh cậu ấy, Thường tiên sinh.”
Thường Quan Sơn chậm rãi nói: “Nó là con trai của tôi, cậu hiểu đúng mực là tốt rồi.”
Trở lại Thường gia trời đã khuya.
Thường Tiểu Cát cùng Thường Quan Sơn đi về nhà chính, Tạ Lệ một mình đi về phía sau, xa xa nhìn thấy phòng của Thường Tiểu Gia trên lầu hai tắt đèn.
Tạ Lệ có linh cảm xấu. Thường Tiểu Gia ở nhà chưa bao giờ tắt đèn.
Vừa đi tới lầu một vẫn chưa vào cửa Tạ Lệ nhìn thấy Thời Hoằng Tinh vừa gọi điện thoại vừa vội vàng chạy ra ngoài. Cậu ta nhìn thấy Tạ Lệ liền ngừng lại, nói hai câu với người trong điện thoại rồi cúp máy. Sau đó cậu ta nói với Tạ Lệ: “Gia thiếu lái xe đi ra ngoài.”
Tạ Lệ nhíu mày, hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thời Hoằng Tinh nói: “Tôi gọi người đi tìm, có người nói với tôi nhìn thấy Gia thiếu ở núi Kỳ Phong, muốn đua xe với Đại Hào.”
Tạ Lệ nghe vậy quay người liền đi.
Thời Hoằng Tinh nói với anh: “Chúng ta cùng đi, tôi lái xe.”
Tạ Lệ trầm mặt, nói: “Để tôi lái.”
Thời Hoằng Tinh nói: “Tôi quen đường hơn anh. Yên tâm đi, tôi nghe nói Hà Xuyên Vân cũng ở núi Kỳ Phong, đã nhờ y hỗ trợ khuyên nhủ Gia thiếu, chạy tới còn kịp.”
Khi lên xe, Tạ Lệ không che giấu nổi vẻ mỏi mệt, anh nhìn mình trong gương, hai mắt phù thủng, màu da đen đúa, liên tục mấy ngày mỗi ngày anh ngủ không tới năm giờ.
Nhưng tâm tình anh vẫn căng thẳng, lo lắng cho Thường Tiểu Gia, nghĩ đến Thường Tiểu Gia muốn đua xe hô hấp anh cũng không thông, anh không dám tưởng tượng Thường Tiểu Gia sẽ xảy ra chuyện gì.
Thời Hoằng Tinh lái xe vừa vững vàng vừa nhanh.
Tạ Lệ hỏi: “Ngày đó lúc nào bọn họ thả Tiểu Gia ra?”
Thời Hoằng Tinh đáp: “Nhốt hơn ba giờ.”
Tạ Lệ lấy hai tay che mặt, dùng sức xoa bóp một chút: “Sợ hãi không?”
Thời Hoằng Tinh nói: “Ừ, phát sốt, luôn run rẩy.” Cậu trầm mặc một lát, nói một câu: “Nói mê sảng.”
Tạ Lệ âm thanh khàn khàn: “Nói cái gì?”
Thời Hoằng Tinh nhớ lại: “Nói là: Tạ Lệ cứu tôi, tôi sai rồi, không muốn Tạ Lệ làm những việc này.”
Tạ Lệ lẳng lặng nghe, anh trầm mặc rất lâu, biến đổi tư thế ngồi, thở ra, sau đó bật cười.
Thời Hoằng Tinh không nói gì thêm, Tạ Lệ cũng không có hỏi lại, anh chỉ ngồi đó ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa xe.
Hơn nửa giờ, Thời Hoằng Tinh đã lái xe đến chân núi Kỳ Phong.
Chưa tới gần, Tạ Lệ đã nhìn thấy một vùng đất trống trên sườn núi, đèn đuốc sáng ngời, kèm theo tiếng nhạc chói tai. Lúc đến khu đất trống Thời Hoằng Tinh đánh vô-lăng, bánh xe kịch liệt ma sát với mặt đất sau đó vững vàng ngừng lại.
Tạ Lệ mở cửa xuống xe, nhìn thấy đâu đâu cũng có xe, đâu đâu cũng có người. Những xe này mở đèn lớn, làm lưng chừng núi sáng như ban ngày. Còn có người đốt lửa, bên cạnh đống lửa là một cái loa lớn đang phát nhạc. Có rất nhiều người trẻ tuổi một tay cầm bia, một tay ôm những cô gái trẻ quần áo mát mẻ, nói giỡn nô đùa như trong một buổi Party.
Thời Hoằng Tinh khóa cửa xe, xuyên qua xe và đoàn người đi về phía trước. Tạ Lệ đi theo sau, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi nhìn anh, có những cô gái lớn mật còn sờ ngực anh.
Tạ Lệ không có tinh thần gì, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Mãi đến khi đi tới trung tâm khu đất trống, Tạ Lệ mới thấy Thường Tiểu Gia ngồi xếp bằng trên đầu xe thể thao của mình, tay cầm lon bia uống.
Xung quanh Thường Tiểu Gia vây không ít người, trong đó có một cô mặc váy ngắn luôn ghé vào tai Thường Tiểu Gia nói cái gì đó. Ánh mắt Thường Tiểu Gia nhìn đống lửa, thần sắc âm lãnh, chẳng hề giao lưu với cô ta.
Đối diện với Thường Tiểu Gia là Đại Hào đang đứng gần một chiếc xe độ, hút thuốc. Bên người hắn cũng có không ít nam nam nữ nữ, một đám người đang nói đang đùa giỡn.
Lúc này, Hà Xuyên Vân chạy về phía Thời Hoằng Tinh và Tạ Lệ.
Ngày hôm nay ở đơn đao hội, Tạ Lệ đã chạm mặt Hà Xuyên Vân. Hà Xuyên Vân biết bây giờ Tạ Lệ làm việc cho Thường Quan Sơn, hơn nữa nhìn thấy Thường Quan Sơn rất coi trọng Tạ Lệ, vì vậy thái độ của y cũng thập phần khách khí, chào hỏi Tạ Lệ: “Các người đã tới.”
Thời Hoằng Tinh kêu: “Vân ca.”
Tạ Lệ cũng nói: “Vân ca, bây giờ bọn họ dự định làm cái gì?”
Hà Xuyên Vân quay đầu lại nhìn, nói: “Gia thiếu không ngăn được, đêm nay nhất định muốn cùng Đại Hào thi đấu một trận, tôi đã nghĩ biện pháp kéo dài thời gian.” Nói xong y nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng mười phút nữa thi đấu sẽ chính thức bắt đầu.”
Thời Hoằng Tinh nhìn về phía Tạ Lệ. Tạ Lệ đi về phía trước: “Tôi đi cho.”