[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 60: Chương 60




Nhưng Tạ Lệ ngồi mấy tiếng máy bay, đến Hải Cảng cũng không có thời gian trở về gặp Thường Tiểu Gia. Anh phải cùng Thường Quan Sơn đi dự lễ khai trương một hoạt động lớn.

Tạ Lệ ở trên xe đổi âu phục, phác hoạ thân hình vai rộng eo hẹp hoàn mỹ.

Thường Quan Sơn nhìn anh, nói: “Kỳ thực cậu rất thích hợp làm vệ sĩ, thân thủ tốt, ngoại hình cũng đẹp.”

Tạ Lệ không nói gì.

Thường Quan Sơn lại tiếp tục nói: “Chỉ là có chút lãng phí, cậu thấy mình có thể làm những gì?”

Tạ Lệ thắt ca-ra-vat: “Chỉ cần Thường tiên sinh tín nhiệm, cái gì tôi cũng có thể làm, nghe Thường tiên sinh an bài.”

“Cái gì cũng có thể làm?” Thường Quan Sơn nở nụ cười, lão ngửa người ra sau: “Để tôi suy nghĩ thêm.”

Hôm nay là một lễ khai trương một khu du lịch ngoài trời, Thường Quan Sơn tới cắt băng khánh thành. Dưới tay lão chỉ dẫn theo Tạ Lệ và một thủ hạ, những người bảo vệ khác đều là nhân viên an ninh ở hiện trường.

Thường Quan Sơn đang chủ trì cuộc nói chuyện trên sân khấu.

Tạ Lệ đứng phía dưới sân khấu, tầm mắt nhìn qua từng người, anh nhìn thấy có một người đàn ông trung niên ngồi ở phía dưới, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thường Quan Sơn, đôi tay nhiều lần nôn nóng tìm kiếm bên eo, trán cũng ra một tầng mồ hôi.

Thường Quan Sơn nói xong, có rất nhiều phóng viên đi lên chụp ảnh, Tạ Lệ nhìn thấy người trung niên kia cũng đứng lên, đi theo sau đám phóng viên.

Tạ Lệ im lặng đi vòng tới gần hắn, nhìn thấy hắn run rẩy cho tay vào trong túi lấy ra vật gì đó. Vì vậy Tạ Lệ tiến lên một bước, từ phía sau vỗ bả vai hắn, người trung niên sốt sắng quay đầu lại. Tạ Lệ kéo hắn qua bên cạnh, đồng thời duỗi tay vào túi quần của hắn, tìm thấy một con dao.

Người trung niên kia muốn cướp đao, thế nhưng giãy không khỏi tay Tạ Lệ, vì vậy há mồm hô lớn: “Thường Quan Sơn —— ”

Tạ Lệ không biết hắn muốn la cái gì, lập tức bưng kín miệng của hắn, từ sau lưng khống chế hắn.

Thế nhưng lúc này, rất nhiều người ở hiện trường vẫn nghe được tiếng la của hắn, quay đầu nhìn qua bên này.

Vì vậy Tạ Lệ trói tay cầm dao của hắn, nhìn nhân viên an ninh ra hiệu: “Người này mang theo dao!”

Vài nhân viên an ninh ở hiện trường mới lập tức sốt sắng chạy tới.

Tạ Lệ từ đầu tới cuối vẫn luôn vững vàng che miệng người đàn ông trung niên này, không cho hắn la lên, mãi đến khi đem người kia đến phòng an ninh của hội trường. Lúc giao cho nhân viên an ninh mới nghe hắn cắn răng nghiến lợi mắng: “Thường Quan Sơn mày không chết tử tế được!”

“Người này còn có tính chất công kích, làm phiền báo cảnh sát đi.” Tạ Lệ giao người, hoạt động cánh tay một chút rồi đi ra ngoài.

Sau đó, Thường Quan Sơn nói với Tạ Lệ: “Làm rất tốt.”

Tạ Lệ nói: “Cảm ơn Thường tiên sinh.” Kỳ thực anh có chút mất tập trung, bởi vì bọn họ sẽ về Thường gia, anh phải đối mặt với Thường Tiểu Gia.

Lúc đứng ở dưới lầu, Tạ Lệ vẫn còn mặc âu phục, nhưng mái tóc chải vuốt lên đã rủ xuống, nút cổ áo sơ mi cũng mở, ca-ra-vat bị kéo xuống như đeo vòng trên cổ.

Phòng của Thường Tiểu Gia vẫn sáng đèn.

Tạ Lệ cũng không dám đi lên, anh ngồi bên cạnh bồn hoa, đốt một điếu thuốc.

Anh nghĩ, mình nên nhờ Du Chính Khôn tìm người hôm nay muốn tập kích Thường Quan Sơn, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến Hồng Cát Chế Dược không. Anh lại nghĩ, không biết bây giờ Nguyễn Thu Viện thế nào rồi, mình có nên bắt Diệp Thiếu Ân điều tra, hay là đường dây bên Diệp Thiếu Ân vẫn tiếp tục để cho Nguyễn Thu Viện theo...

Đầu anh không ngừng suy nghĩ, đều liên quan đến nhiệm vụ, anh không dám dừng lại, bởi vì dừng lại anh sẽ nghĩ tới Thường Tiểu Gia.

Anh nghĩ mình và Thường Tiểu Gia đã đi đến cuối con đường, kỳ thực bây giờ mới là cơ hội tốt, lúc đầu anh tới gần Thường Tiểu Gia là vì nhiệm vụ phải tiếp cận cha con Thường Quan Sơn và Thường Tiểu Cát. Bây giờ thoát khỏi khống chế của Thường Tiểu Gia chẳng lẽ không vừa vặn?

Nhưng nói tới nói lui, sở dĩ anh cảm thấy đau khổ, chính là tư tâm quấy phá, anh không nỡ rời xa Thường Tiểu Gia.

Hút hết điếu thuốc, Tạ Lệ thở dài đứng lên, anh nhét tàn thuốc vào trong đất bồn hoa, sau đó đi vào nhà.

Tất cả mọi thứ để trong phòng Thường Tiểu Gia đã dọn dẹp xong, lúc đó Tạ Lệ bỏ vào một cái va li, lúc anh đi cùng Thường Quan Sơn ra ngoài chỉ mang một cái túi du lịch. Cái va li kia bây giờ còn đặt ở trong phòng tiếp khách lầu hai, dựa vào góc tường không ai động tới.

Cửa phòng Thường Tiểu Gia đóng chặt, Tạ Lệ đứng ở cửa, hít sâu một hơi sau đó gõ cửa.

Cửa phòng không mở.

Lúc Tạ Lệ muốn gõ cửa lần thứ hai thì anh nghe tiếng nói từ bên trong truyền đến, cách một cánh cửa âm thanh khó nghe rõ, nhưng có thể nghe được là thanh âm của đàn ông.

Trong nháy mắt Tạ Lệ không nghĩ nhiều, giơ tay tầng tầng gõ vài cái lên cửa.

Trong phòng an tĩnh, một lúc sau cửa phòng mở ra, Thời Hoằng Tinh đứng ở cửa, nhìn Tạ Lệ, nói: “Anh trở lại?”

Tạ Lệ ngẩn người, ánh mắt của anh lướt qua Thời Hoằng Tinh, nhìn thấy Thường Tiểu Gia ngồi ở bên giường, cầm trong tay một ly nước.

Thời Hoằng Tinh quay đầu lại nói với Thường Tiểu Gia: “Nhớ uống thuốc, em đi xuống trước.” Nói xong, cậu ta nhìn Tạ Lệ gật đầu, lướt qua người Tạ Lệ đi ra ngoài.

Tạ Lệ đợi đến khi tiếng bước chân của Thời Hoằng Tinh dọc theo cầu thang xuống tới lầu một mới đi vào phòng, anh đóng cửa lại đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Thường Tiểu Gia, hỏi: “Em uống thuốc gì?”

Thường Tiểu Gia không trả lời, một chân cậu cuộn lại, lòng bàn chân đặt trên giường, vẫn cầm ly nước trong tay, sắc mặt âm trầm, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài.”

Tạ Lệ nhìn thấy trên tủ đầu giường có một lọ thuốc, anh cầm lên nhìn thấy là thuốc an thần, vì vậy hỏi Thường Tiểu Gia: “Em uống thuốc ngủ?”

Thường Tiểu Gia nói: “Có quan hệ gì tới anh?”

Tạ Lệ nhìn cậu, ngồi xuống, nói: “Tiểu Gia, em muốn anh thế nào?”

Dưới mắt Thường Tiểu Gia có hai quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, cậu giơ tay ra: “Đưa thuốc cho tôi.”

Tạ Lệ không chịu: “Anh sẽ không đưa cho em.”

Thường Tiểu Gia không kiên nhẫn: ” Không liên quan đến anh, đưa thuốc cho tôi, anh cút đi, tôi muốn đi ngủ.”

Tạ Lệ nói: “Em không nên uống thuốc.”

Đột nhiên Thường Tiểu Gia ra tay cướp thuốc trong tay anh, vốn Tạ Lệ muốn ngăn cản, nhưng vừa mới kéo, ly nước trong tay Thường Tiểu Gia liền đổ, nước trong ly đổ lên người Thường Tiểu Gia và cả trên giường.

Tạ Lệ không thể làm gì khác là buông tay ra.

Nhưng Thường Tiểu Gia vẫn ném ly không về phía Tạ Lệ.

Tạ Lệ nghiêng người tránh được, ly rơi xuống đất nhưng không vỡ, lăn mấy vòng thì dừng lại.

Đợi đến khi Tạ Lệ quay đầu lại, Thường Tiểu Gia đã đổ một viên thuốc trong lọ ra nuốt xuống, cậu nhìn Tạ Lệ nói: “Anh đi đi, tôi muốn ngủ.”

Tạ Lệ hỏi cậu: “Tiểu Gia, em không cần anh đúng hay không?”

Thường Tiểu Gia nói: “Không cần, anh đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.