[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 13: Chương 13




Mễ Kỳ Diệu nghe không hiểu, Hàn Nhạn Khởi cũng không nói rõ, suy nghĩ một lát, dịu dàng hỏi: “Ngươi thấy Trầm Thiên Tinh là người thế nào?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Tốt á, bằng không sao ta lại kết giao bằng hữu với hắn?”

Hàn Nhạn Khởi lại hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy… Bộ dáng hắn thế nào?”

Mễ Kỳ Diệu gãi gãi ót: “Cũng đẹp lắm, còn linh hoạt hơn cả ta.”

Hàn Nhạn Khởi tà nghễ nhìn hắn: “Người nọ khi uống rượu sẽ không nhìn ngươi thành mỹ nhân chứ?”

Mễ Kỳ Diệu hí hí cười ngu.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Ngươi đó… Ta hỏi ngươi, sau này ngươi muốn tìm vợ thế nào?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Sao tự nhiên hỏi cái này?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Thì cứ nói đi.”

Mễ Kỳ Diệu nói: “À… Có thể cùng ta uống rượu, bộ dạng cũng không thể quá kém, phải cá tính một chút, ta không thích ngoan ngoãn khéo léo, tốt nhất có thể cùng ta đánh hai chiêu. Còn có… À thôi, hết rồi.”

Hàn Nhạn Khởi yên lặng nhìn hắn.

Tề Mi và Minh Thịnh Lan thì “Ài…” thật dài, giờ còn không nghe ra tên ngu Mễ Kỳ Diệu này thật ra là thích Trầm Thiên Tinh sao?

Mễ Kỳ Diệu vẫn hồ đồ chưa biết: “Sao vậy, sao vậy?”

Hàn Nhạn Khởi vỗ vai hắn: “Ngươi, thích Trầm Thiên Tinh.”

Thước Kỳ Diệu sửng sốt, cười ha hả: “Ha ha ha, ngươi thật hài hước! Trym nhạn ngươi đừng có đùa, ta chẳng qua không cẩn thận chịch hắn thôi, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt.”

Hàn Nhạn Khởi trầm ngâm một lát: “Ngươi hôm nay đi tìm Trầm Thiên Tinh, tại sao động thủ với hắn?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Ta đi vào thì nhìn thấy Trầm Thiên Tinh giữa ban ngày ban mặt dám cởi hài một cô nương, hai người dính cùng một chỗ…”

“Sau đó ngươi chửi người ta?”

“Đúng vậy.” Mễ Kỳ Diệu gật đầu thật mạnh: “Ta mắng nữ nhân kia không biết liêm sỉ, ban ngày tuyên dâm không có phụ đức.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhưng ngươi lấy tư cách gì? Hơn nữa nữ nhân kia là kỹ nữ, nàng ta làm gì có phụ đức?”

Mễ Kỳ Diệu nghẹn một chút: “Ta chỉ là nhìn không quen bọn họ…”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhìn không quen bọn họ cùng một chỗ?”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Cũng không phải… Ta…”

Hắn lúc lâu không nói được câu hoàn chỉnh, Hàn Nhạn Khởi thở dài: “Ngươi thừa nhận đi, kỳ thật là ngươi ghen, thế thôi.”

“Ta… Ta ghen…?” Mễ Kỳ Diệu há to miệng, mặt ngu đứng hình.

Minh Thịnh Lan im lặng, vỗ vỗ vai hắn: “Tuy rằng ta không thích nam phong nhưng tuyệt không phản đối các ngươi cùng một chỗ, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ, cố lên!”

Tề Mi cười hì hì, đạp Mễ Kỳ Diệu một cái: “Mễ bộ đầu cố lên, chúc ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân về.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Nghĩ thông suốt thì tới tìm ta, cung cấp hỗ trợ miễn phí.”

… Dương Ý đứng lên, đi ngang qua Mễ Kỳ Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi long dương.”

Mễ Kỳ Diệu hoàn toàn sụp đổ.

“Ta thật sự long dương?!”







“Giúp ta đi…”

Mễ Kỳ Diệu cúi thấp đầu cầu xin Hàn Nhạn Khởi.

Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Ngươi đã nghĩ thông suốt?”

Mễ Kỳ Diệu mở to đôi mắt che kín tơ máu, tiều tụy nói: “Suy nghĩ cả đêm, nam tử hán đại trượng phu, ta… Ta long dương thì long dương.”

Minh Thịnh Lan vỗ vai hắn nói: “Đúng là chậm tiêu! Yên tâm, ta thấy Trầm Thiên Tinh kia cũng khoái ngươi đó.”

Mễ Kỳ Diệu ủ rũ: “Khoái cục cứt, khoái mà còn đối xử với ta như vậy?”

Minh Thịnh Lan nói: “Sao ngươi không nghĩ lại lúc trước ngươi đã nói gì với người ta? Chịch người ta xong còn muốn người ta tha thứ rồi làm lại tình bạn? Lời ngu ngốc như vậy ngươi cũng nói ra cho được.”

Mễ Kỳ Diệu ủy khuất: “Lúc đó ta còn chưa biết ta thích hắn mà.”

Tề Mi vỗ mạnh cái bàn đánh gảy lời bọn họ: “Cứ vậy đi! Mễ bộ đầu, ngươi khẩn trương lên nếu không Kim Liên huyện nhiều kỹ quán như vậy, Trầm thiếu gia của ngươi sẽ bị dụ đi mất đó.”

Mễ Kỳ Diệu cũng lấy lại tinh thần: “Đúng!… Vậy các ngươi mau giúp ta nghĩ biện pháp đi!”

Minh Thịnh Lan nói: “Mời hắn du hồ.”

Tề Mi nói: “Tặng trang sức.”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Hắn sẽ không thèm đâu.. Hắn không thiếu trang sức cũng không thiếu tiền.” Người ta là thiếu gia Trầm gia mà.

Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Các ngươi đều nghĩ quá phức tạp, theo ta thấy chỉ cần một cách.”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Cách gì?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Chịch hắn thêm lần nữa.”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Ta thật ra cũng muốn nhưng hắn sẽ cho ta cơ hội đó sao?”

Hàn Nhạn Khởi ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi có thể tới gần hắn, ta sẽ có cách giúp ngươi chịch hắn thành công.”

Mễ Kỳ Diệu mắt sáng lên: “Việc đó không thành vấn đề, hộ vệ bên cạnh hắn đều không phải đối thủ của ta.”

Hàn Nhạn Khởi vỗ bàn nói: “Tốt! Ta đến dạy ngươi điểm huyệt.”

Mễ Kỳ Diệu mắt giật mấy cái nói: “Nếu ta nhìn không lầm thì ngươi không có võ công.”

Minh Thịnh Lan lại hiểu Hàn Nhạn Khởi muốn dạy Mễ Kỳ Diệu cái gì, nói: “Chẳng lẽ ngươi…”

“Đúng vậy!” Hàn Nhạn Khởi tự tin: “Ta dạy cho ngươi điểm huyệt nhưng đó không phải là huyệt đạo tầm thường, mà là…”



“Ui, lan hoa hoa người đừng động đậy.” Mễ Kỳ Diệu bất mãn nói.

Minh Thịnh Lan nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có thể nhanh một chút không! Nhanh tìm đúng huyệt!”

Mễ Kỳ Diệu nói: “Ngươi không thể bắt nạt một tân thủ nha, mà ngươi yếu sinh lý ghê, mới năm lần thôi mà.”

Minh Thịnh Lan đỡ thắt lưng: “Có gan ngươi đến thử năm lần xem!”

Minh Thịnh Lan nghĩ bản thân sắp cạn tinh rồi. Hàn Nhạn Khởi dạy Mễ Kỳ Diệu tìm “Huyệt”, cũng chính là tìm kiếm chỗ mẫn cảm trên thân thể, tất nhiên cần có một người tới thí nghiệm, Dương Ý không có khả năng, Tề Mi không thích hợp, đành phải là Minh Thịnh Lan hắn ra trận.

Công phu của Hàn Nhạn Khởi đâu phải dễ đối phó, Mễ Kỳ Diệu tay mơ không tính là gì, lúc đầu luyện cũng không xuất ra, nhưng Hàn Nhạn Khởi chỉ làm mẫu đã khiến Minh Thịnh Lan bắn năm lần.

Nếu không phải Mễ Kỳ Diệu là bạn tốt nhiều năm, hắn sao lại đáp ứng loại chuyện khiến người ta đội quần này?

Hàn Nhạn Khởi vừa làm mẫu vừa giảng giải, vì thế hắn nghiêm túc dạy, Mễ Kỳ Diệu nghiêm túc học, Minh Thịnh Lan nghiêm túc bắn. Khổ không nói nên lời.

Sau hai canh giờ, Minh Thịnh Lan đã xụi lơ trên ghế dựa, Hàn Nhạn Khởi mới thở phào nói: “Cũng gần như thế, mặc dù chưa thuần thục nhưng đối phó với một Trầm Thiên Tinh hẳn là đủ rồi, bản thân luyện tập nhiều đừng quên những yếu điểm ta chỉ.”

Mễ Kỳ Diệu nói lời cảm tạ, vẻ mặt hớn hở vỗ vỗ Minh Thịnh Lan toàn thân vô lực: “Cám ơn nhị vị, đặc biệt là hoa lan, ngươi vất vả rồi.” Dứt lời phấn khởi bừng bừng tiêu sái bước đi.

Minh Thịnh Lan trừng mắt chửi: “Cám ơn cái đầu ngươi!”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Mệt chết rồi hả? Muốn ta giúp ngươi xoa bóp không?”

Minh Thịnh Lan vừa nghe hai chữ “xoa bóp”, cả người lập tức run lên, liên tục xua tay: “Thôi thôi, ta không dám để ngươi xoa bóp nữa đâu, ngươi tha ta đi.”

Hàn Nhạn Khởi xấu hổ: “Xin lỗi, ta hứa lần này xoa bóp cho ngươi tuyệt đối không phải cái kia, ta cũng từng học qua loại cường tinh bổ thận, ta cảm thấy ngươi bây giờ rất cần đó…”

Minh Thịnh Lan suy yếu nói: “Rất cần…”

Hàn Nhạn Khởi bật cười, đứng ở phía sau Minh Thịnh Lan, bắt đầu xoa bóp.

Hắn đứng rất gần, sợi tóc đều rũ xuống khoát trên vai Minh Thịnh Lan. Minh Thịnh Lan híp mắt hưởng thụ, nhưng trong phút chốc tựa hồ ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, rất nhẹ như ẩn như hiện, hẳn chỉ cần không cố gắng ngửi thì sẽ không thấy. Nhưng hương vị làm cho người ta lập tức nghĩ đến chữ “Diễm”, như trang phục mỹ nhân rực rỡ lộng lẫy, như phồn hoa gấm vóc, tuyệt diễm phi phàm.

Minh Thịnh Lan cơ hồ cho rằng bản thân gặp ảo giác, nhưng chân thật giống như từ trên người Hàn Nhạn Khởi truyền đến, hắn nhịn không được hỏi: “Vì sao trên người ngươi có mùi thơm?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Hả? Mùi? Mùi gì? Ta không có thói quen dùng phấn thơm.”

Minh Thịnh Lan xoay đầu, vừa vặn dán vào ngực Hàn Nhạn Khởi tinh tế ngửi, nhưng không ngửi ra mùi vị gì, chỉ có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên thân Hàn Nhạn Khởi.

Minh Thịnh Lan quay đầu lại, thả lỏng một hồi vẫn không thấy mùi thơm kia, mới nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ ta ngửi lầm rồi?”

Hàn Nhạn Khởi trầm ngâm: “Theo góc độ nào đó, ngươi bởi vì hao tổn quá nhiều tinh khí, suy yếu mà sinh ra ảo giác…”

“…” Minh Thịnh Lan nói: “Chắc là vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.