[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 65: Chương 65




Trời vào đông, tuyết lớn.

Minh Thịnh Lan gõ cửa một khách điếm đang đóng chặt, hắn không hiểu vì sao Hàn Nhạn Khởi cứ muốn tới đây. Chỗ này cách đế đô không xa lắm chỉ mất nửa ngày đường, bây giờ vẫn còn sớm, nếu đi luôn không lãng phí thời gian thì bọn họ có thể đến đế đô trước khi trời tối.

Huống chi khách điếm này trông có vẻ rách nát, cờ hiệu treo ngoài cửa không biết bao lâu rồi chưa thay, căng mắt mới nhìn ra chữ “Khách Điếm Yên Chi”. Minh Thịnh Lan nghi ngờ có lẽ buổi tối sẽ không ngủ được vì phòng lọt gió. Nhưng Hàn Nhạn Khởi vẫn kiên trì đòi ở đây, hắn hết cách đành phải dừng lại gõ cửa.

“Ai đó?” Hồi lâu một nữ nhân dung mạo bình thường gầy gò đi ra mở cửa, nàng ló nửa đầu ra ngoài dường như vô cùng sợ lạnh, đánh giá mấy người bên ngoài rồi lạnh lùng nói: “Tiểu điếm chỉ buôn bán với người quen.”

Minh Thịnh Lan ngay lập tức có cảm giác thật ra chỗ này là cứ điểm của thổ phỉ, hắn quay đầu bất đắc dĩ nhìn Hàn Nhạn Khởi.

Hàn Nhạn Khởi sợ lạnh, cả người rúc trong áo lông cừu, lúc này mới hơi ngó đầu ra chào hỏi với nữ nhân kia: “Tam tỷ, là đệ.”

Ánh mắt nữ nhân gầy gò sáng lên, vẻ mặt thoáng cái trở nên sống động, nàng mở cửa đón mọi người vào.

Vừa bước vào, bọn họ mới phát hiện bên trong khách điếm không tồi tàn như vẻ ngoài, trái lại rất nguy nga tráng lệ.

Nữ nhân tát nhẹ vai Hàn Nhạn Khởi, hờn dỗi: “Thằng nhóc này, để tam tỷ đợi lâu quá đó.” Tức khắc khuôn mặt bình thường của nàng rực rỡ thêm vài phần quyến rũ.

Hàn Nhạn Khởi đóng cửa lại, cười nói: “Không phải đệ đã đến rồi sao, tam tỷ đừng vội trách. Để đệ giới thiệu một chút, đây là tam tỷ Thạch Nhạn Tam của ta, các ngươi gọi tam tỷ được rồi.”

Thạch Nhạn Tam có vẻ lớn hơn bọn họ rất nhiều, gọi một câu tam tỷ cũng hợp lý. Mọi người đều mở miệng gọi —— nhưng đương nhiên, Tề Tiểu Bạch sẽ không gọi nàng là tam tỷ.

Thạch Nhạn Tam quan sát bọn họ, cực kỳ vừa lòng gật đầu: “Không tệ.”

Mọi người đều hiểu ý nghĩa lời nói của nàng, nên cũng không ai đáp lời.

Hàn Nhạn Khởi cười tủm tỉm giới thiệu tiếp: “Minh Thịnh Lan là đồ đệ của bạn cũ sư phụ, nhưng giờ là…” Hắn ghé vào tai Thạch Nhạn Tam nhỏ giọng thì thầm.

Thạch Nhạn Tam lập tức nhìn chằm chằm Minh Thịnh Lan, sắc mặt là lạ: “Ừm! Cũng… Không tệ.”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Cảm ơn tam tỷ. Còn đây là Tề Tiểu Bạch, con trai của nghĩa tỷ ta.”

Mặt Tề Tiểu Bạch hơi đen: “Dì ba…”

“Úi, ngọt quá đi.” Thạch Nhạn Tam hài lòng gật đầu: “Ngươi cũng không tệ, Ly Thủy Nhận quả nhiên danh bất hư truyền, sát khí mạnh.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Và Dương Ý, nghĩa huynh của Thịnh Lan…”

“Còn các nàng?” Thạch Nhạn Tam bỗng nhiên ngắt lời hắn, trong mắt nàng và đa số người cùng nghề, người không có danh khí chẳng khác nào không khí, khỏi cần quan tâm.

Thạch Nhạn Tam chỉ Thâu Hương Thiết Ngọc, Hàn Nhạn Khởi nói: “Là tỳ nữ do Kim lão bản của Chi Bì Họa Khúc Quán Thiên Gia đưa cho.”

Thạch Nhạn Tam soi mói nhìn các nàng: “Tuy không có danh khí, nhưng làm tỳ nữ cũng đủ rồi.”

Thâu Hương Thiết Ngọc cũng không khó chịu, các nàng sinh ra tại Chi Da Họa Khúc Quán nên rất biết đạo lý đối nhân xử thế, và càng hiểu lời của Thạch Nhạn Tam là sự thật, khôn khéo gọi: “Tam tiểu thư.”

Thạch Nhạn Tam gật đầu: “Mọi người đường xa tới đây, nên nghỉ ngơi đi. Ta sẽ cho phòng bếp sắc chút canh gừng. Nhạn Khởi, đệ sắp xếp phòng ốc cho bản thân và bạn bè đi, lát nữa tỷ tìm đệ sau.”

“… Tam tỷ phụ trách tất cả sự vụ phong nguyệt của toàn bộ đế đô, cũng là số ít nữ nhân trong môn phái ta, tuyệt đối không phải người dễ chọc.” Hàn Nhạn Khởi nói với Minh Thịnh Lan.

Cái gọi là “sự vụ”, đơn giản là việc điều động chuyển giao mỹ nhân từ nơi này sang nơi khác, cùng những vấn đề lớn nhỏ giữa các kỹ quán, hoặc giúp quan to quý nhân săn mỹ nhân ở phía nam.

Minh Thịnh Lan gật đầu: “Nhưng mà tam tỷ ngươi, dung mạo… thật sự bình thường, không ảnh hưởng đến việc làm ăn sao?” Hắn không phải khinh thường Thạch Nhạn Tam xấu —— đương nhiên, Thạch Nhạn Tam cũng không xấu, chỉ là hơi gầy, nhan sắc tầm trung, dáng người cứng nhắc.

Hàn Nhạn Khởi đương nhiên hiểu hắn đang nói cái gì, lập tức chỉ vào chính mình: “Chẳng lẽ ta đẹp à?”

Tuy tốt hơn Thạch Nhạn Tam nhưng cũng không xuất sắc gì. Mặc dù chưa đến mức lẫn trong đám đông là không nhận ra, nhưng chẳng thể khiến người khác vừa nhìn đã nhớ kỹ. Đẹp nhất chỉ có làn da trắng nõn và đôi mắt trong veo.

Minh Thịnh Lan mỉm cười lắc đầu, với người khác thế nào hắn không biết, nhưng trong mắt hắn là đáng yêu lắm rồi.

“Thế nên người nghề này không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu ngươi xấu thì chỉ cần có danh khí giường kỹ cao siêu, ắt sẽ nhận được sự tôn trọng.” Hơn nữa, cần xinh đẹp làm gì? Hàn Nhạn Khởi liếc nhìn Minh Thịnh Lan một cái, ý là chỉ cần vợ ta xinh.

Sau đó chợt nhỏ giọng: “Mà ngươi đừng nhìn tam tỷ gầy gò gần ba mươi vẫn chưa gả mà chê, nói cho ngươi biết, tam tỷ ta lướt qua ngàn bụi hoa nhưng chẳng dính một chiếc lá. Trên người tỷ ấy còn có diễm hồ ‘ Phù Dung Cửu Chuyển ’, giường kỹ cực kỳ cao siêu. Nhớ năm đó còn khiến cho người đại diện kỹ quán đệ nhất phương bắc – Tiêu Kim Quán thất bại thảm hại trở về, từ đó không dám vào đế đô dù chỉ một bước. Đây cũng là nguyên nhân bắc đế đô ít ‘yên chi’ như thế”

Minh Thịnh Lan kinh ngạc: “Quả không hổ là sư tỷ ngươi.”

Hàn Nhạn Khởi tự hào: “Đương nhiên rồi, hiện tại ít nhất cũng có trên bảy, tám quan to quý nhân hay điều giáo quan theo đuổi tam tỷ. Tam tỷ vui thì thưởng cho bọn họ một cái liếc mắt, không vui thì dùng chổi đuổi ra, không ai dám oán giận nửa lời.”

Minh Thịnh Lan lập tức có phần khâm phục Thạch Nhạn Tam, nói: “Đây không phải tài năng bình thường!”

Cũng là minh chứng rõ ràng nhất rằng trong giới phong nguyệt, thực lực mới là quan trọng nhất. Nếu ai cũng phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì dạy dỗ kỹ tử tiểu quan kiếm tiền làm gì, tự xuất đạo còn không phải tốt hơn sao?

Hàn Nhạn Khởi nghĩ nghĩ, nói: “Còn nữa, trong khách điếm có vài người là cấp dưới của tam tỷ làm tiểu nhị ở đây. Nếu ngươi gặp bọn họ thì nhớ tránh xa.”

Minh Thịnh Lan kỳ quái hỏi: “Vì sao?” Nơi này đâu phải địa bàn Khi Hoa Lâu, làm gì phải tránh?

Hàn Nhạn Khởi hừ hừ nói: “Bọn họ đều không phải người tốt, ta sợ ngươi bị chiếm tiện nghi.” Đám nam nhân khách điếm Yên Chi đều háo sắc, chẳng quan tâm ngươi là nam hay nữ, diễm qua hay diễm hồ.

Minh Thịnh Lan mỉm cười gật đầu, Hàn Nhạn Khởi nghĩ nhiều rồi, Minh Thịnh Lan theo hắn cũng đã học được không ít tiểu xảo, sao có thể dễ dàng bị người khác chiếm tiện nghi?

Về phần Thạch Nhạn Tam, sau khi sắp xếp tốt mọi thứ nàng liền tới tìm Hàn Nhạn Khởi. Hai người xa cách đã lâu, Minh Thịnh Lan tất nhiên nhường chỗ cho tỷ đệ bọn họ ôn chuyện.

Hai người nói chuyện phiếm về cuộc sống hằng ngày, Thạch Nhạn Tam lập tức dẫn đề tài sang Minh Thịnh Lan: “Đệ nhìn trúng họ Minh kia?”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Dạ!”

Thạch Nhạn Tam cười thích thú: “Tỷ rất tin tưởng ánh mắt sư đệ, người nọ trông cũng không tệ, chỉ là… Ta không ngờ đệ lại thích kiểu mẫu này.” Tuy rằng tuấn tú nhưng không hề giống người nằm dưới, huống chi hắn còn có diễm qua. Thạch Nhạn Tam biết tiểu sư đệ có diễm cốt, cũng biết sư phụ chờ mong hắn, đương nhiên có chút lo lắng.

Hàn Nhạn Khởi buồn rầu: “Không nói chuyện này, nhưng mà… tam tỷ, diễm qua của hắn vô cùng phiền phức, nó làm…” Hắn kể qua qua cho Thạch Nhạn Tam nghe, Thạch Nhạn Tam kinh ngạc: “Có chuyện như vậy? Nghĩa là đến nay đệ vẫn chưa đắc thủ?”

Hàn Nhạn Khởi hổ thẹn: “Dạ chưa…”

Thạch Nhạn Tam chậc lưỡi: “Sư đệ, ngươi nên cẩn thận chút, không khéo là bị đè như chơi.”

Nhắc tới việc đó, Hàn Nhạn Khởi không vui nói: “Tức là tỷ cũng biết trên người đệ có diễm hồ đúng không?”

Thạch Nhạn Tam không bất ngờ, trả lời: “Ngươi đã biết? Ai nói cho ngươi?”

Hàn Nhạn Khởi hừ một tiếng: “Hay lắm, mọi người biết hết nhưng không ai nói cho ta. Sư phụ cũng thật là, sao phải lừa ta chứ, chẳng lẽ diễm hồ gây hại với ta sao?”

Thạch Nhạn Tam vỗ vỗ hắn: “Đứa ngốc, đệ không biết tác dụng kỳ diệu của Diễm Cốt sao? Đây chính là danh khí cực phẩm trong cực phẩm, trong sách viết Diễm Cốt trước nay chỉ xuất hiện có ba lần. Người mang Diễm Cốt rất dễ thu hút các danh khí trong thiên hạ. Có phải trên đường đi đệ gặp rất nhiều kỳ ngộ không?”

Hàn Nhạn Khởi mở to mắt: “Hóa ra là vậy.”

Thạch Nhạn Tam cười: “Ha ha, nếu không sao lại gọi là cực phẩm. Sư phụ cũng không định lừa đệ mãi, bằng không cũng không gọi đệ đến đế đô. Nói là tìm bạn cũ xử lý chút việc, nhưng chính là để đệ thấy sự đời, lộ ra Diễm Cốt. Đệ thử nghĩ xem, nếu ngay từ đầu đệ biết bản thân có diễm hồ, còn có khả năng hút danh khí thiên hạ, vậy đệ sẽ thế nào?”

Bẩm sinh đã có số nắm giữ hậu cung thì cần gì phải cố gắng. Đây là diễm hồ cực phẩm tự nhiên nha, còn muốn nằm trên chi nữa?

Hàn Nhạn Khởi bừng tỉnh nói: “Sư phụ đúng là khổ tâm.”

Thạch Nhạn Tam nói: “Cho nên ngươi suy xét lại, cũng đâu nhất thiết phải là Minh Thịnh Lan?” Sư phụ trăm cay ngàn đắng dạy dỗ hắn, không phải để đưa hắn cho người khác ăn.

Hàn Nhạn Khởi hơi khó chịu nói: “Không phải hắn không được, nếu không đệ cũng chẳng đến làm phiền tam tỷ. Nói chung, tỷ phải giúp đệ ăn hắn.”

Vì sao hắn muốn ở đây á hả? Còn không phải vì thừa dịp tìm Tam tỷ giúp đỡ đối phó Minh Thịnh Lan sao?

Thạch Nhạn Tam thở dài: “Được được, nói đi, muốn tỷ giúp thế nào?”

Hàn Nhạn Khởi vừa ý cười hí hửng, còn giúp thế nào nữa? Có hắn cùng Tam tỷ song kiếm hợp bích, hơn nữa còn đang ở khách điếm Yên Chi, thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc này nhất định phải ăn sạch Minh Thịnh Lan, gạo nấu thành cơm, khiến hắn —— không có cơ hội vùng lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.