[Đam Mỹ] Độc Sủng Hậu Cung

Chương 19: Chương 19: Lưu Lộng hiến kế




Lưu lộng nhìn Mộ Tử Thư trầm tư không nói lời nào, không nhịn được nói: “Ngươi nghĩ xong chưa, ngươi xem ta làm trái ý Hoàng hậu ra lệnh cứu ngươi một mạng, nếu không ngươi cùng con của ngươi đã sớm mất mạng, ngươi ngược lại có giúp ta hay không a!”

Mộ Tử Thư ngừng động tác vuốt bung, giương mắt nhìn Lưu Lộng, sau đó gật đầu coi như đáp ứng.

Lưu Lộng lập tức nở ra một nụ cười, sau đó lại bất mãn nói: “Ta có cảm giác như ngươi không tình nguyện vậy? Ta cũng không ép ngươi a!”

Mộ Tử Thư cười nhạt.

“Ta không tình nguyện, ngươi nói đúng, sống trên đời chẳng qua là tìm được một người thật lòng yêu nhau, nếu tự ta không có được, giúp ngươi cũng coi như ta hoàn thành một tâm nguyện.”

Lưu Lộng bĩu môi, đem cái ghế ngồi trước giường Mộ Tử Thư, nghiêng đầu nói: “Ngươi nói như vậy chẳng lẽ ngươi cùng Hoàng thượng không phải là lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu nhau sao?”

Mộ Tử Thư thờ dài, đảo đảo tròng mắt: “Hắn không phải.”

“Cái quái gì là phải hay không phải a! Hạnh phúc chính mình phải giành lấy, vì Hoàng thượng vô tâm vô tình, đó là hắn lâu ngày ở nơi cao cao tại thượng không hiểu cái gì là tình yêu đi? Ngươi không tranh thủ, hắn cũng cảm thấy chuyện hậu cung ba nghìn là đương nhiên, vậy các ngươi yêu làm sao a!”

Mộ Tử Thư nắm chặt góc chăn, sửng sốt một lát. Hắn trước cũng là muốn đánh cuộc một lần, nhưng ngày gần đây Vũ Văn Quân Quyết mỗi ngày đều bầu bạn với hắn, hắn không muốn phá hư cái bầu không khí ấm áp này, ngược lại khiến cho hắn quên đi mất ý niệm đó. Nghĩ đến trước khi hài tử xuất thế sau này không biết đi con đường nào, có thể cho là Lưu Lộng nói có lý, hắn quả thực nên tranh đấu, vật lộn, kết quả xấu nhất cũng chỉ một mình mình rời khỏi Hoàng cung, suy đi tính lại như vậy vẫn hơn.

“Ta biết, cám ơn ngươi.”

Lưu Lộng liếc nhìn hắn, không phục cãi lại: “Tóm lại ngươi không tranh thủ, ta thì có thể thắng được năm phần, cùng lắm thì ta tự mình leo tường chạy đi, ta cũng không tin ba nghìn hậu cung, ta ít đi một người sẽ bị phát hiện ra?”

Mộ Tử Thư cười khúc khích: “Ngươi đều dự tính đường lui, cần gì phải cầu ta giúp một tay?”

Lưu Lộng mặt không vui, đứng lên chỉ tay thẳng vào mũi Mộ Tử Thư, cả giận: “Hừ, ta nói ngươi nghe, không phải ngươi đang cho là ta đang khuyên bảo ngươi đi? Ta nói rằng nó không phải, ta lại không biết ngươi, người nào yêu ngươi coi như người đó đầu óc bị hỏng rồi!”

Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, cũng không nổi giận, thuận theo hắn gật đầu: “Ta cũng không biết ngươi, nhưng ta lại lựa chọn giúp ngươi rồi.”

“Phải phải phải, coi như ta đang khuyên bảo ngươi đi, ta thấy ngươi đáng thương, ngay cả đàn ông cũng không bắt được, hiểu không?”

Lưu Lộng ngồi xuống, không muốn để ý dáng vẻ cao ngạo của Mộ Tử Thư.

Mộ Tử Thư khóe miệng không ngừng nở nụ cười yếu ớt, nói chuyện với Lưu Lộng lâu như vậy, cũng nhìn ra được tính hắn vốn lương thiện, chẳng qua ngoài miệng thì có chút không bỏ qua cho người khác. Không biết người hắn yêu như thế nào, như vậy mỗi ngày không phải đều đấu võ mồm chứ.

Hai người im lặng một lát, Lưu lộng đứng dậy phủi phủi quần áo của mình.

“Ta đi trước, thật may là Hoàng thượng không có ở trong cung, ta phải nắm chắc thời gian đi vụng trộm.”

“Ngươi không có hạ độc hại ta, nếu Hoàng hậu biết thì làm sao?”

Lưu Lộng đắc ý cười, “Một người đàn bà có thể làm khó dễ được ta? Ta bất quá chỉ là mượn tay nàng tới tìm ngươi thôi, nàng muốn vào địa bàn của ta, chỉ sợ không có đủ bản lãnh.”

Vụng trộm cùng với nam tử bên ngoài lâu như vậy không bị phát hiện, nói vậy hắn có các biện pháp đề phòng rất tốt, Mộ Tử Thư cũng không lo lắng nữa, tay vuốt vuốt cằm.

Lưu Lộng vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần có Lưu Lộng ta ở trong cung một ngày, ta sẽ giúp ngươi đối phó người đàn bà kia, ta từ trước đến nay có ân tất trả, đi vụng trộm trước, ngày mai lại tới tìm ngươi.”

Mộ Tử Thư câu môi, ngược lại không đem lời nói của Lưu Lộng kia để trong lòng, có người phụng bồi trò chuyện cũng không tồi.

Hỏi Lan Hỏi Mai luôn ở một bên thấy Lưu Lộng đi mới lộ ra thần sắc bất mãn.

Hỏi Mai luôn thận trọng, có chút lo lắng nói: “Công tử, Lưu Lộng công tử này không biết lai lịch tột cùng như thế nào, một nam sủng nho nhỏ lại to gan như vậy nô tỳ lo lắng có chuyện không hay xảy ra.”

Hỏi Lan cũng nói: “Đúng vậy công tử, ở trong cung lại thường xuyên vụng trộm với nam tử ở bên ngoài cung, có thể thấy được Lưu Lộng kia tâm tính không thuần khiết, vẫn là nên ít tiếp xúc thì hơn.”

Hỏi Lan Hỏi Mai lo lắng Mộ Tử Thư cũng hiểu, nhưng Lưu Lộng kia lại cho hắn cảm giác hắn không giống như người có tâm tư ác độc.

“Không cần lo lắng, ta nhìn được hắn không có ác ý. Vụng trộm tuy nói là phạm vào đại cấm kỵ trong cung, nhưng biểu hiện dám yêu dám làm của hắn, ngay cả ta cũng không làm được, cứ cho là hắn tiếp xúc với ta nhiều ta cũng có thể học được chút ít.”

Lưu Lộng vì người mình thương không để ý đến lễ nghi trong cung, dám yêu dám làm, mà hắn lại luôn được ngày nào hay ngày đó, không dám nói ra tâm ý của mình cho Vũ Văn Quân Quyết. Thật ra thì hắn cũng rất hâm mộ Lưu Lộng cuồng ngạo bất kham (không chịu vào khuôn phép).

Hỏi Mai hiểu được suy nghĩ trong lòng công tử, cũng không khuyên thêm nữa.

Ngược lại Hỏi Lan mặc dù cũng biết ý nghĩ của công tử nhưng vẫn lầm bầm nói: “Có thể học được cái gì, đi theo học vụng trộm được không?”

Mộ Tử Thư liếc nàng một cái, bất đắc dĩ làm bộ như không nghe thấy.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì nguyên nhân hài tử trong bụng Mộ Tử Thư lớn dần lên, càng cảm thấy buồn ngủ, lười không muốn dậy sớm.

Mà lúc này Lưu lộng đã đến tiền thính ở Khuynh Nguyệt Điện thoải mái dùng bữa rồi.

Hỏi Lan bất đắc dĩ phục vụ ở một bên, sáng sớm quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, không ở viện của mình mà dùng bữa lại chạy đến đây, còn làm bộ dáng chủ tử kêu nàng đến phòng ăn cầm nhiều thứ như vậy. Trước kia công tử đâu có ăn nhiều như vậy!

Lưu Lộng nuốt xuống một miếng bánh đậu, liếc Hỏi Lan, “Tiểu cung nữ chớ giận, ta phải giúp công tử nhà ngươi đấu với Hoàng hậu, tới ăn một chút đồ ăn sáng rất quá đáng sao?”

Hỏi Lan bĩu môi thầm nghĩ: Ngươi trừ vụng trộm ra thì làm được cái gì?

Hỏi Lan không đáp lời Lưu Lộng, cũng không bực bội, tự cố mà ăn sớm một chút. Quả nhiên nơi này đến sớm một chút thì có thể ăn đồ ăn ngon, thức ăn ở Hiên Lan Viện đơn giản chính là cho heo ăn.

Lưu Lộng đang ăn được một nửa, Mộ Tử Thư mới ung dung đi tới.

“Được một lúc rồi, ngươi sao mới đến?”

Mộ Tử Thư nhìn thức ăn đầy bàn, bất đắc dĩ nhấp miệng, không muốn nói việc hắn ngủ cùng việc có bầu liên quan với nhau.

Một hai đều không đáp lời của hắn, Lưu Lông bĩu môi, ăn tới mỹ vị trên bàn.

Nhìn một bàn điểm tâm ngọt, Mộ Tử Thư thực sự không dậy nổi khẩu vị, thật may Hỏi Lan biết nên vội vàng bưng tới một bát cháo rau.

Cháo rau không lạnh không nóng, nhiệt độ vừa đủ, Mộ Tử Thư cầm cái muỗng lên nhàn nhã ăn.

Lưu Lộng lại bĩu môi, cau mày nói: “Ngươi chỉ ăn cái này sao?”

Mộ Tử Thư vuốt cằm, vô tình nhìn thấy vết hôn trên cổ Lưu Lộng, nghĩ đêm qua hắn nhất định lại vụng trộm rồi, hôm nay vẫn có thể thức dậy sớm như vậy.

“Ngươi đúng là tinh lực dư thừa.”

Lưu Lộng sửng sốt, sau đó ôm cổ áo, bất mãn nói: “Tinh lực dư thừa thì sao, chẳng lẽ yếu đuối giống như ngươi mới phải? Loại dáng vẻ như ngươi Hoàng thượng thấy có thể có hứng thú sao?”

Mộ Tử Thư có chút đỏ mặt, rũ mắt ăn cháo, không đáp lời của hắn, nói thâm nữa không chứng hắn sẽ nói lên cái gì đó nữa không biết chừng.

Sau khi hai người an tĩnh dùng xong bữa sáng, Mộ Tử Thư kêu Hỏi Mai lấy bàn cờ ra, hi vọng Lưu Lộng có thể bồi hắn chơi cờ giết thời gian, vậy mà Lưu lộng mặt còn thêm chán ghét.

“Ta sẽ đánh cờ, nhưng cũng sẽ không có đủ kiên nhẫn.”

Mộ Tử Thư có chút tiếc nuối, “Ngươi có kiên nhẫn đánh đàn lại không có kiên nhẫn đánh cờ?”

Lưu Lộng trừng mắt nhìn Mộ Tử Thư, dạy dỗ nói: “Hoàng hậu muốn giết ngươi, ngươi còn có ý định đánh cờ? Ngươi thật là bệnh không nhẹ.”

Mộ Tử Thư nhìn Lưu Lộng, sau đó rũ mi ngồi xuống giường, cười nói: “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”

Lưu Lộng chợt có một loại cảm giác hận thiết bất thành cương (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép), “Cẩn thận? Cẩn thận cái rắm a! Ngươi chủ động xuất kích a! Này vạn nhất ngươi bị giết, chuyện của ta người nào làm cho ta đây!”

Chủ động xuất kích? Nói thì nhẹ nhàng, không phải chuyện dễ dàng như vậy? Huống chi bây giờ còn có Toàn phi cùng những người khác đang âm mưu tìm cách gì đó, hắn nào có thời gian để tâm rảnh rỗi đi đối phó Hoàng hậu? Ở nơi thâm cung này có thể tự vệ thì tốt rồi.

“Còn không nói, khi ta tới gặp Hoàng hậu, nàng hỏi ta lúc nào thì có thể giết chết ngươi.”

Mộ Tử Thư cười nhạt, “Vậy ngươi trả lời như thế nào?”

Lưu Lộng đắc ý ngồi xuống bên cạnh Mộ Tử Thư, “Ta dĩ nhiên nói cho nàng biết trước tiên phải lấy được tín nhiệm của ngươi rồi mới có thể thần không biết quỷ không hay mà giết ngươi.”

Thời điểm Lưu Lộng nói những lời này giọng nói âm ngoan, Mộ Tử Thư có chút ngẩn ra, suýt nữa cảm thấy hắn thật muốn hại mình, sau đó lại nghe được thanh âm đắc ý của Lưu Lộng.

“Ta nói cho ngươi a, ở trong thâm cung này chỉ có thủ mà không có tấn công thì vẫn chưa đủ, ngươi có thể không độc nhưng ngươi không thể không ngoan. Ngươi không phải muốn lấy được tâm của Hoàng thượng sao, nếu không ta nói cho ngươi kế này!”

Lưu Lộng thần thần bí bí huyên thuyên ở bên tai Mộ Tử Thư mà Mộ Tử Thư thì lắc đầu liên tục.

“Không được, không được, đây không phải là gạt người sao? Lừa gạt Hoàng thượng là tội khi quân đó!”

“Ngươi gấp cái gì, phu quân ta tinh thông dược lý, chuẩn bị cho ngươi đảm bảo thần không biết quỷ không hay. Ngươi xem a, nhân chứng có ta, vật chứng có bình độc dược kia, Hoàng hậu ngay cả một trăm cái mồm cũng không có cách nào cãi được? Chuyện này liên quan đến Hoàng hậu sẽ khiến cho nàng yên tĩnh một đoạn thời gian, ngươi chẳng lẽ không cần khoảng thời gian này an tâm sinh hạ hài tử sao?”

Mộ Tử Thư trong lòng thấp thỏm nhưng Lưu Lộng nói rất đúng, Hoàng hậu năm lần bảy lượt nhắm vào hắn, nếu như đổ ngược lại cho nàng, để nàng yên lặng một khoảng thời gian cũng tốt, chờ hài tử xuất thế bình an hắn cũng có thể an tâm.

“Vậy cũng tốt.”

Lại qua ba ngày, Mộ Tử Thư lo lắng chuyện Toàn Phi cũng không có phát sinh, mặc dù hắn cũng thấy kỳ quái, nhưng là mọi chuyện đều rất tốt. Huốn chi hôm nay Quyết về, Toàn phi cùng các nàng sẽ không làm loạn dưới mí mắt của Quyết.

Hoàng thượng đi săn trở về cung, một đám phi tần tiếp giá trước cửa cung.

Mộ Tử Thư cầm bình thuốc của Lưu Lộng, lại lộ vẻ do dự, mặc dù mấy ngày nay sống chung cùng với Lưu Lộng cũng cảm thấy hắn không phải là người xấu, nhưng vì hài tử, trong lòng không thể không phòng người. Thuốc này không thể biết được sẽ tổn thương đối với hài tử hay không. Nếu chỉ vì đổ cho Hoàng hậu lại đả thương hài tử, chỉ sợ cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình.

Hỏi Lan Hỏi Mai không biết chuyện kia, thấy công tử ngồi ở trên giường vẫn chưa đi tiếp giá, thúc giục: “Công tử, người sao vậy, Hoàng thượng sắp đến rồi, người còn không đi đón?”

Mộ Tử Thư hồi phục lại tinh thần, đem bình thuốc đặt vào trong ngăn kéo, cuối cùng cũng không có nếm thử nó.

Cửa cung, một đám phi tần theo thứ tự phẩm cấp đứng ngay ngắn, chờ đợi Hoàng thượng ngự giá. Không lâu sau liền nghe có tiếng chiêng trống, sau đó cửa cung mở ra, các nàng đều tâm tâm niệm niệm Hoàng thượng sẽ ngồi ngự giá trở về, chung quanh ngự giá là đội hộ vệ, phía sau ngự giá là một nhóm võ tướng.

Một đám tần phi mang theo nụ cười quỳ xuống, “Cung nghênh Hoàng thượng hồi cung, Hoàng thượng vạn phúc kim an!”

Vũ Văn Quân Quyết tâm tình cực tốt, xuống ngự giá, cất cao giọng: “Miễn lễ, bình thân.”

Tần phi rối rít đứng dậy.

Mộ Tử Thư vốn định đứng dậy, nhưng trong bụng chợt quặn đau kịch liệt, vừa mới đứng lên, thân thể lại bất ngờ ngã xuống đất. Chuyện gì xảy ra? Hắn rõ ràng không uống thuốc kia, tại sao lại đau như vậy?

Chúng phi chung quanh cũng chú ý tới Mộ Tử Thư, không đợi phản ứng của các nàng, Vũ Văn Quân Quyết mấy bước đã đi tới, cau mày ôm Mộ Tử Thư vào ngực.

“Tử Thư làm sao vậy?”

Mộ Tử Thư trong lòng càng ngày càng sợ hãi, đến tột cùng là lỗi ở đâu? Chẳng lẽ Lưu Lộng hạ độc? Không thể nào, hắn không hại ta. Trong bụng quặn đau một trận kịch liệt, sợ hài tử gặp chuyện không may, Mộ Tử Thư nắm chắc bào tử Vũ Văn Quân Quyết, run giọng nói: “Quyết, đau quá…Hoàng nhi….cứu cứu nó…”

Vũ Văn Quân Quyết trong lòng chợt căng thẳng, vội vàng ôm Mộ Tử Thư đi về phía Khuynh Nguyệt Điện.

Tác Tây vội vàng phân phó các cung nhân chung quanh: “Nhanh đi truyền thái y!”

Vốn nên cao hứng nghênh đón Hoàng thượng trở về, lại náo loạn như vậy, các tần phi trong lúc nhất thời rối rít thấp giọng nói chuyện với nhau. Hoàng hậu một bên nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư rời đi, khóe miệng toan tính câu lên nụ cười thần bí.

Lưu Lộng cải trang ở một đám thái giám cũng đắc ý cong cong khóe miệng: “Cũng biết ngươi sẽ không uống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.