Ba ngày ước hẹn đã tới, sáng sớm bên ngoài Khuynh Nguyệt Điện xung quanh có khá nhiều tần phi, trong đó cũng có Toàn phi cùng nhận được thánh chỉ tới trước Hoàng hậu.
Các nàng cũng chỉ biết hôm nay Hoàng thượng sẽ cho mọi người một câu trả lời chắc chắn, nhưng không biết Hoàng thượng có xử trí Mộ Tử Thư thật không, trong lòng có chút thấp thỏm.
Khi bọn họ thấy Hoàng thượng cẩn thận nắm tay Mộ Tử Thư ra ngoài, trong lòng mơ hồ nghĩ tới việc xử trí Mộ Tử Thư cùng chuyện này không quan hệ rồi.
“Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an,”
“Các vị ái phi miễn lễ.”
Chúng phi đứng dậy nhìn hướng Hoàng thượng, cũng chờ câu trả lời chắc chắn.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không vội, không nhanh không chậm nắm tay Mộ Tử Thư chuẩn bị ngồi xuống.
Chúng phi đều cả kinh, Hoàng thượng sủng ái Mộ Tử Thư như vậy, còn cùng hắn ngồi cùng một chỗ!
Hoàng hậu nhìn vậy trong lòng liền khó chịu, khéo léo cười nói: “Hoàng thượng, chỗ ngồi này chính là chỗ ngồi của bậc vua chúa, Mộ công tử ngồi xuống có phải không hợp quy củ hay không?”
Mộ Tử Thư thật ra thì cũng cảm giác mình không nên ngồi, lúc này bị Hoàng hậu nói như vậy thì muốn đứng dậy.
Vũ Văn Quân Quyết ôm Mộ Tử Thư, tay đặt trên hông véo một cái, nhẹ nhàng trấn an, cười nói: “Hoàng hậu nói không sai, Tử Thư không nên ngồi, nhưng trong bụng hắn là hài tử sau này là thái tử, trẫm chẳng qua cho hoàng nhi của trẫm thể nghiệm sớm hơn mà thôi.”
Lời nói này của Vũ Văn Quân Quyết khiến chúng phi thay đổi sắc mặt, Hoàng thượng còn chưa biết trong bụng Mộ Tử Thư là nam hay nữ liền nói sau này là thái tử, chẳng lẽ Hoàng thượng đã quyết định truyền lại ngôi vị cho con của Mộ Tử Thư rồi sao?
Nhóm tần phi từng người một ghen tị nhưng lại không dám nói gì, Mộ Tử Thư trái lại bị lời nói của Vũ Văn Quân Quyết chọc cho thiếu chút nữa bật cười, cái gì nói mang hoàng nhi thể nghiệm sớm một chút, thật là may mà hắn nghĩ ra.
Lúc này, không biết vị tần phi nào nói: “Mộ Tử Thư dùng vu thuật hại chết hài tử Toàn phi, Hoàng thượng bỏ mặc sao?”
Lời vừa nói ra tất cả các tần phi đều hưởng ứng.
Vũ Văn Quân Quyết cũng không tức giận, miễn cưỡng nói: “Các vị chớ vội, trẫm nói hôm nay sẽ cho các ngươi câu trả lời chắc chắn sẽ không nuốt lời. Nếu các ái phi đều để ý đến chuyện vu thuật như vậy, không bằng đem chuyện này xử trí cho rõ ràng cũng không muộn.”
Nói xong, Vũ Văn Quân Quyết hướng Tác Tây ra hiệu, Tác Tây vỗ hai tay, lại có một người từ Khuynh Nguyệt Điện ra, người này chính là Lưu Lộng.
Có Hoàng hậu biết Lưu Lộng, còn lại các tần phi đều không biết Lưu Lộng, ban đầu cũng bời vì tiện nhân này nên kế hoạch đều đổ vỡ, còn bị Hoàng thượng cấm túc, ánh mắt nhìn tràn đầy thù hận.
Lưu Lộng chú ý thấy ánh mắt oán hận của Hoàng hậu, nhìn về phía nàng nhe răng đắc ý cười, chọc cho Hoàng thượng càng thêm tức giận.
“Bất quá chỉ là tên nam sủng nho nhỏ, Hoàng thượng kêu hắn tới làm gì?”
Vũ Văn Quân Quyết liếc Hoàng hậu, ôm Mộ Tử Thư, một tay vuốt ve hông hắn, xua đi mệt nhọc.
Lưu Lộng thấy Hoàng thượng không trả lời, đắc ý nói: “Hoàng hậu nương nương gấp cái gì, làm chuyện xấu cũng không cần gấp như vậy để cho mọi người biết a!”
Hoàng hậu trừng mắt, khống chế tâm tình của mình, làm như vô tình nói: “Bổn cung bị cấm túc ở Phượng Nghi Cung, có thể làm chuyện xấu gì?”
Lưu Lộng cười cười, không trả lời Hoàng hậu, cầm búp bê vải tới cho Toàn phi nhìn, “Toàn phi nương nương, hôm đó thị vệ ngươi lục soát ra con búp bê vải này, ngươi nhìn kỹ lại thử xem, có phải con búp bê vải này hay không?”
Toàn phi liếc Lưu Lộng, có chút không rõ, gật đầu nói: “Không sai, là cái này.”
Lưu Lộng hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: “Nghe nói Toàn phi nương nương bởi vì bị vu thuật hại dẫn đến sinh non, Lưu Lộng hiểu sơ sơ vu thuật, xin hỏi nương nương lúc ấy có phải người giống như bị khống chế khắp nơi va chạm, dừng cũng không dừng được?”
“Phải.”
“Rất tốt.” Lưu Lộng hài lòng gật đầu, cầm búp bê vải lên cho các tần phi khác thấy rõ, “Mọi người đều thấy được Toàn phi cũng đã thừa nhận ngày đó lục soát từ trong phòng Mộ công tử ra được con búp bê vải này, từ búp bê vải này ta có thể lấy được một cái kết luận.”
Chúng phi nhìn chằm chằm Lưu Lộng chờ hắn kết luận.
Lưu Lộng cũng không thừa nước đục thả câu, cầm búp bê vải chỉ hướng Toàn phi, từng chữ từng câu nói: “Kết luận chính là Toàn phi đang nói láo!”
Lưu Lộng vừa nói xong, người ở đây liền rối loạn, từng người chụm đầu vào với nhau, Toàn phi cũng không thể tưởng tượng nổi mà sửng sốt.
Vũ Văn Quân Quyết tâm tình tốt ôm Mộ Tử Thư, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi xem, trước kia không có ngươi, thú vui của ta chính là nhìn các nàng nháo, có thấy rất thú vị hay không?”
Mộ Tử Thư bất đắc dĩ liếc hắn, “Ta trước kia khẳng định cũng là một trong những niềm vui thú của ngươi đi.”
Vũ Văn Quân Quyết bị hắn nói toạc ra cũng không xấu hổ, ôm hắn sát hơn một chút, cười nói: “Đúng vậy, chẳng qua cái niềm vui thú này lại khiến ta quan tâm.”
Mộ Tử Thư khẽ mỉm cười, cầm tay Vũ Văn Quân Quyết đang vuốt ve hông của hắn, hai cái tay đan vào nhau.
Không giống với bầu không khí ấm áp của bọn họ ở nơi này, bên kia một đám tần phi đều hoài nghi nhìn Toàn phi.
Toàn phi sửng sốt một lát, hồi thần nhìn về phía Lưu Lộng nói: “Ngươi có chứng cớ gì nói bổn cung nói láo? Bổn cung chẳng lẽ lại mang con mình ra đùa giỡn sao?”
Toàn phi nói như vậy cũng có lý, tần phi còn lại dời mắt lên người Lưu Lộng.
Lưu Lộng không vội nóng nảy, đắc ý cười cười, giơ búp bê vải lên nói: “Loại vu thuật cấp thấp này không có máu của người bị thi nguyền rủa chắc chắn sẽ không ứng nghiệm, mà trên búp bê vải này lại không có một vết máu, Toàn phi nương nương như thế nào lại bị vu thuật khống chế đây?”
Toàn phi sắc mặt có chút tái nhợt, không buông tha nói: “Lời của ngươi có mấy phần thật? Ngươi có hiểu biết vu thuật hay không còn chưa biết được?”
Lưu Lộng hừ nhẹ, nhìn Toàn phi nói: “Kia có muốn ta dùng mấy loại vu thuật thi triển trên người nương nương, để cho các nương nương trong này xem xem có phải ta biết vu thuật hay không?”
Lần này Toàn phi không nói một tiếng, vu thuật đáng sợ gì đó nàng không dám nếm thử.
Tất cả các tần phi còn lại thấy Toàn phi không giải thích cũng hiểu Toàn phi này nói láo.
Lưu Lộng đắc ý cười, lo liệu xong Toàn phi rồi lại đi tới bên Hoàng hậu, hướng nàng nhe răng cười.
Hoàng hậu trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế mà nhìn Lưu Lộng: “Toàn phi nói láo, vu thuật chính là do Toàn phi giở trò quỷ, ngươi nhìn bổn cung làm cái gì?”
Lưu Lộng bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Ta vốn cũng muốn như vậy, nhưng búp bê vải này không phải của nương nương sao? Khó có thể đảm bảo ngươi cùng Toàn phi có phải hay không cấu kết hại Mộ công tử đây.”
Hoàng hậu trừng mắt lạnh lùng nói: “Tên nam sủng nho nhỏ cũng dám ô nhục bổn cung! Bổn cung luôn luôn ở Phượng Nghi Cung, búp bê vải cái gì!”
Lưu Lộng cũng không tranh cùng nàng, vỗ tay, liền có một thị vệ dẫn một lão nô tới.
“Hoàng hậu có quen biết lão nô này?”
“Bổn cung không biết.”
Lưu Lộng nhìn Hoàng hậu, cười nói: “B cấm túc ở Phượng Nghi Cung, lại vô cùng hoài niệm khi còn bé chơi búp bê vải, không phải là ngươi sao Hoàng hậu?”
Hoàng hậu bị hắn giễu cợt vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, “Nói bậy!”
Lưu Lộng không để ý tới Hoàng hậu, quay về phía lão nô nói: “Lão nô, ngươi nói lại lần nữa, con búp bê vải này là ai kêu ngươi làm?”
Lão nô run run nhìn Hoàng hậu, run giọng nói: “Phải….là Hoàng hậu nương nương.”
“Nói bậy, Ngươi tên nô tài, lại dám vu hãm bổn cung!”
Chỉ sợ Hoàng hậu dưới cơn nóng giận đả thương lão nô, Lưu Lộng phất tay cho thị vệ mang người lui xuống, sau đó quay về phía Vũ Văn Quân Quyết nói: “Khởi bẩn Hoàng thượng, chuyện vu thuật đã tra rõ, là Hoàng hậu bày ra vu thuật, Toàn phi nương nương sợ là cũng tham dự vào, việc này cùng Mộ công tử không chút liên quan!”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn trò khôi hài này, lúc này mới trầm mặt nhìn Toàn phi cùng Hoàng hậu, “Hoàng hậu, Toàn phi, chứng cớ xác thật, các ngươi có gì phản đối?”
Hoàng hậu run rẩy quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tì oan uổng, lão nô kia vu hãm nô tì!”
Vũ Văn Quân Quyết liếc Hoàng hậu, hừ lạnh, từ chối cho ý kiến.
Toàn phi cũng quỳ xuống thút tha thút thít nói: “Hoàng thượng tha mạng, là Hoàng hậu nương nương uy hiếp nô tì!”
Hoàng hậu trừng mắt nhìn Toàn phi, “Ngươi nói bậy!”
Toàn phi cũng không để ý tới Hoàng hậu, lê hoa đái vũ nói: “Đều là nô tì không cẩn thận đụng bàn đến sinh non, Hoàng thượng chỉ có hai hài tử chưa xuất thế, nô tì lo sợ Hoàng thượng trách tội, không dám bẩm rõ. Chuyện này không biết sao lại bị Hoàng hậu biết, Hoàng hậu nương nương kêu nô tì giả bộ bị vu thuật khống chế sinh non, lấy cớ hãm hại Mộ công tử, còn nói cho nô tì vu thuật này dẫn đến sinh non, mà nô tì đã không có hài tử, cũng sẽ không tổn thương gì cho nô tì. Nô tì sợ Hoàng hậu nương nương nói ra chuyện sinh non, mới đáp ứng yêu cầu, nô tì chẳng qua sợ Hoàng thượng trách tội, cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho sự ngu muội của nô tì.”
Toàn phi nói như vậy có thể giải thích hết thảy rồi, nhưng Hoàng hậu vẫn khăng khăng phủ nhận.
“Không! Nô tì không có! Xin Hoàng thượng minh xét!”
Vũ Văn Quân Quyết cau mày, trầm giọng nói: “Hoàng hậu kêu người làm con búp bê đó lại vẫn còn nói dối!”
Hoàng hậu luống cuống, không lâu trước đây bị cấm túc, hôm nay lại có chuyện như vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lời nói không mạch lạc dâng lên, “Vâng, là búp bê vải của nô tì, nhưng nô tì không có uy hiếp Toàn phi! Chuyện vu thuật đều là lừa người, căn bản không có tác dụng! Toàn phi sinh non nhất định là Toàn phi hãm hại ta!”
Toàn phi hoa lê đái vũ quỳ ở một bên không lên tiếng, bộ bộ dáng bị người hại.
Hoàng hậu thấy không ai tin nàng, càng thêm gấp gáp, “Hoàng thượng, ngươi phải tin tưởng nô tì! Nô tì thật sự bị hãm hại, có người viết trang giấy cho ta, nói cho ta biết dùng vu thuật hại Toàn phi sinh non, lại có thể giá họa Mộ Tử Thư, gạt người! Đều gạt người! Vu thuật mặc dù dùng Nhưng Toàn phi sao lại sinh non! Nhất định là Toàn phi hãm hại ta!”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn dáng vẻ điên điên của Hoàng hậu, hỏi: “Tờ giấy kia đâu?”
Hoàng hậu sửng sốt: “Đốt, nô tì sợ bị phát hiện, nhưng đây là thật! Có ngươi kêu ta làm vu thuật hại người! Có người hãm hại ta! Hãm hại ta!”
Vũ Văn Quân Quyết hừ lạnh, “Bất kể ngươi có giấy hay không có cái tờ giấy kia, ngươi hại người là sự thật! Hoàng hậu, trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội! Lòng dạ ngươi độc ác như vậy làm sao xứng làm mẫu nghi thiên hạ!”
Hoàng hậu hốt hoảng lắc đầu, khóc ròng nói: “Cầu xin Hoàng thượng tha thứ nô tì một lần! Nô tì không dám, nô tì bị quỷ mê tâm hồn rồi, nô tì sau này nhất định sẽ đổi tốt!”
Vũ Văn Quân Quyết câu môi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Sau này? Không có sau này rồi, Hoàng hậu nhiều lần giết hại con cháu Hoàng tộc, trẫm hôm nay phế vị ngươi, biếm lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài!”
Hoàng hậu mơ màng, quỳ ngồi dưới đất khóc nháo, “Không không không! Ta là Hoàng hậu! Chỉ có ta mới phải là Hoàng hậu! Ca ca ta là Binh mã đại nguyên soái! Ta là Hoàng hậu! Ai cũng không giành được! Hoàng thượng khai ân!”
Các tần phi còn lại đứng một bên nhìn kinh hồn táng đảm, không nghĩ tới cuối cùng người dùng vu thuật lại là Hoàng hậu bị cấm túc.
Hoàng hậu không nháo được bao lâu liền bị thị vệ đưa đến lãnh cung.
Hoàng hậu vừa đi, bầu không khí trở nên an tĩnh hơn, Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt nhìn về phía Toàn phi.
Toàn phi vội vàng xoa nước mắt, dịu dàng nói: “Nô tì biết mình phạm sai lầm, nhưng nô tì cũng do bị buộc, nếu Hoàng thượng trách tội nô tì không bảo vệ tốt hài tử, liền ban chết cho nô tì đi.”
Hảo một chiêu lấy lui làm tiến, Vũ Văn Quân Quyết câu môi, Toàn phi thân là công chúa Mặc Kỳ, coi như phạm vào tử tội cũng là trục xuất trở về Mặc Kỳ xử tử, hắn dĩ nhiên không thể phạt nặng.
“Ái phi biết rõ đạo lý là chuyện tốt, thấy ái phi cũng bị Hoàng hậu uy hiếp, hạ phẩm cấp xuống làm tần, cấm túc ở Toàn Lộ Điện nửa năm.”
“Tạ ơn Hoàng thượng không giết.”
Toàn phi khéo léo quỳ tạ ơn, khóe miệng cũng lén cong lên một độ cung.