Vũ Văn Quân Quyết cơ hồ ôm Mộ Tử Thư suốt cả một ngày, hắn không chịu dùng cơm trưaliền phụng bồi hắn không ăn. Thẳng đến bữa tối Mộ Tử Thư mới chịu ăn một ít, nhưng vẫn không nói một câu, ăn được một chút liền không muốn ăn nữa, đi ngủ sớm.
Vũ Văn Quân Quyết mặc dù lo lắng cho thân thể hắn, nhưng cũng không thể làm gì, không muốn buộc hắn, cũng theo hắn lên giường sớm một chút, ôm hắn vào trong ngực an ủi hắn, cũng là một đêm chưa ngủ, trong lòng suy tư đến tột cùng là người nào hại Tử Thư, mà nếu nói dị vật vậy là cái gì.
Ngày hôm đó chính là ngày thứ ba kỳ hạn cuối cùng, Hoàng thượng lâm triều trở lại lền nghe Tác Tây nói Lương thái y phát hiện dược vật hại chết tiểu hoàng tử, xin hắn đến Khuynh Nguyệt Điện một chuyến.
Nhìn chỗ ngủ của Mộ Tử Thư một lát, Vũ Văn Quân Quyết vuốt sợi tóc trên trán hắn, trầm mặt đứng dậy. Lần này bất luận là ai là người đứng sau, hắn tuyệt đối không bỏ qua!
Vừa muốn xoay người đến Khuynh Nguyệt Điện, tay đột nhiên bị kéo, quay đầu lại nguyên lai là Tử Thư tỉnh.
Thật ra thì Mộ Tử Thư tỉnh một lát rồi, chẳng qua là là tỉnh cũng không biết nên nói gì cùng Vũ Văn Quân Quyết, cũng không biết làm gì cho nên không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngủ. Vừa rồi mới nghe Tác Tây nói đã tìm được gì đó hại chết hài tử, cũng không thể chờ đợi muốn nhanh đến xem tột cùng là cái gì hại chết hài tử của hắn.
Mộ Tử Thư chống thân thể lên, mong đợi nhìn Vũ Văn Quân Quyết, “Quyết, ta cũng đi.”
Vũ Văn Quân Quyết nhíu mày, hắn không hi vọng Tử Thư lần nữa gặp đả kích gì, cũng không muốn cho hắn đi, nhưng nguyên nhân cái chết của hài tử hắn có quyền biết, cuối cùng gật đầu, sợ hắn cảm lạnh liền vội vàng tiến lên tự mình thay quần áo.
Lại lần nữa bước vào tẩm phòng Khuynh Nguyệt Điện, Mộ Tử Thư trong lòng dâng lên vô hạn bi thống. Chính là nơi này, bọn họ có hài tử, nhưng cũng chính tại nơi này bọn họ mất đi hài tử.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn buồn bã, trong lòng cũng khó chịu, cẩn thận ôm hắn vào trong ngực vỗ nhẹ, lúc này mới nhìn về mấy thái y.
“Nói đi, đó là vật gì?”
Lương thái y nói: “Hồi Hoàng thượng, thần tra từ sách dược cổ có nhắc đến một loại được gọi là thuật nguyệt dược vật, thuốc này cực kỳ hiếm thấy, có thể khiến cho thai nhi tử vong, nhưng lại không bị sinh non. Nói cách khác, loại thuốc này có thể trong lúc vô tình hại chết thai nhi, nhưng thai nhi lại sinh trưởng chính từ cơ thể người mẹ, vì vậy thai nhi càng càng lớn thì thương tổn với cơ thể mẹ càng lớn. Khi thai nhi đủ tháng, thai nhi cùng cơ thể người mẹ đều chết. Mà công tử bởi vì có được cái túi độc dược nguyên chất vô cùng may mắn giữ lại được tính mạng.”
“Hỗn trướng!” Vũ Văn Quân Quyết chợt hét lên, nếu không phải có túi độc dược kia, Tử Thư cũng mất mạng, trong long hắn dâng lên sợ hãi, cũng may hôm đó Lưu Lộng đưa vật này cho Tử Thư coi như bảo toàn được tính mạng.
Mộ Tử Thư bị Vũ Văn Quân Quyết hù dọa, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc dù biết mình suýt nữa bỏ mạng cũng có chút sợ nhưng lúc này nhi tử đã mất còn đau hơn, những thứ này cũng không quan trọng. Hắn chỉ muốn biết ai đã hại chết nhi tử hắn, nhất định người nọ phải trả giá thật lớn.
Lương thái y cũng bị tức giận của Vũ Văn Quân Quyết dọa sợ hãi, sau đó lại nói: “Vi thần cảm thấy dược vật hại công tử chính là nguyệt thuật (QT ghi là 术月aka thuật tháng ==!), sau khi thần cùng mấy vị thái y cẩn thận tra xét ở bên trong tẩm phòng công tử, quả nhiên là có nguyệt thuật. Chẳng qua nguyệt thuật này đã bị chế thuốc nước hòa vào bên trong đệm đỏ trên giường, vì vậy nên công tử không thể phát hiện ra. Nguyệt thuật ngày đêm xâm nhập vào thân thể công tử, mới dẫn tới cái chết của tiểu công tử.”
Thời điểm độc tính dung nhập vào trong đệm…Mộ Tử Thư khiếp sợ nhìn chiếc đệm kia, lùi lại một bước. Hắn hang đêm nằm trên đệm cho nên độc chết hài tử, mà hắn cái gì cũng không biết.
Vũ Văn Quân Quyết trầm mặt, ôm Mộ Tử Thư suýt nữa ngã nhào ôm vào ngực, “Lương ái khanh vừa mới nói nguyệt thuật này cực ký hiếm, có nghi ngờ ai chưa?”
Lương thái y dừng một chút, cẩn thận nói: “Nguyệt thuật thất truyền đã lâu, vi thần chỉ biết Hoàng cung Mặc Kỳ vẫn còn có thứ này, hơn nữa là truy tìm theo cấm vật kia, còn lại vi thần cũng không dám chắc chắn”.
Hoàng Cung Mặc Kỳ? Vũ Văn Quân Quyết híp mắt nguy hiểm, nếu thứ này chỉ có hoàng cung Mặc Kỳ kia có ai có hiềm nghi hơn so với nàng?
Lương thái y tuy không dám khẳng định, nhưng ý trong lời nói Mộ Tử Thư cũng hiểu, người hại Hoàng nhi nhất định là Toàn phi! Bây giờ hắn chỉ muốn báo thù cho hoàng nhi, kích động nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn thấy ánh mắt năn nỉ tràn đầy chờ đợi kia, ôm hắn vào ngực, lập tức trầm giọng nói: “Tác Tây, dẫn đội cấm vệ quân bao vậy lục soát Toàn Lộ Điện! Một khi phát hiện vật khả nghi lập tức bắt Toàn phi!”.
“Vâng, Hoàng thượng!”
Toàn Lộ Điện bị lục soát, Toàn phi ung dung để cho bọn họ lục soát, cũng không phản kháng, kết quả cũng làm cho mọi người thất vọng, không có vật khả nghi nào ở Toàn Lộ Điện cả.
Thời điểm Tác Tây trở về Hoàng Lan Cung bẩm báo, Mộ Tử Thư đang ăn cháo, nghe được hắn nói Toàn Lộ Điện không có vật khả nghi gì cả liền thất vọng, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết nhìn hắn, nói với Tác Tây: “Tiếp tục âm thầm điều tra”.
“Vâng, Hoàng thượng.”
Tác Tây vừa đi, Mộ Tử Thư buông muỗng xuống, trầm mặc không nói gì, trong lòng nổi lên một trận sóng mãnh liệt, vô cùng bất mãn khó chịu.
Vũ Văn Quân Quyết thấy hắn không ăn, đi tới bên cạnh dịu dàng nói: “Không ăn? Ăn thêm một chút nữa đi.”
Mộ Tử Thư nhẫn nhịn bực bội trong lòng, Sau đó chợt ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Quân Quyết, ánh mắt sắc bén, nói chuyện cũng cứng rắn, “Rõ ràng chính là nàng, tại sao không lập tức xử tử!”
Vũ Văn Quân Quyết biết hắn khó chịu, cũng biết hắn vì muốn báo thù cho hài tử, nhưng chuyện không đơn giản như vậy, mặc dù người hạ độc bọn hắn rõ ràng chính là Toàn phi, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa Mặc Kỳ, nếu không có đầy đủ chứng cớ mà xử tử, nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến giao chiến giữa hai nước. Vũ Văn Quân Quyết thân là Đế Vương suy nghĩ phải chu toàn, vì vậy nhất định phải tìm được chứng cớ mới được.
“Tử Thư, không có chứng cớ chứng minh là Toàn Phi, lấy lý do gì để xử tử nàng? Huống chi nàng còn là công chúa Mặc Kỳ, nếu như phạm vào tử tội thì cũng là trục xuất về nước Mặc Kỳ xử trí.”
Mộ Tử Thư lạnh nhạt nhìn Vũ Văn Quân Quyết, hắn cũng biết mình vô lý, nhẫn nhịn phẫn hận trong lòng, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào lẳng lặng đứng dậy trở về Hoàng Lan Cung, trầm mặc ngồi xuống giường.
Vũ Văn Quân Quyết vẫn đi theo hắn, thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng cũng khó chịu, cũng không phát giận với hắn được, thở dài, kêu Hỏi Lan cùng Tác Tây tới chiếu cố hắn, còn mình thì trở về ngự thư phòng xử lý chính sự mấy ngày nay.
Mộ Tử Thư nhìn hắn rời đi, im lặng tựa vào mép giường.
Liên tiếp hai ngày, Vũ Văn Quân Quyết trừ dung bữa cùng đi ngủ bồi Mộ Tử Thư, thời gian còn lại đều đến ngự thư phòng xử lý chính sự. Một là Tử Thư thân thể cũng tốt hơn, hắn cũng không cần lo lắng thêm, huống chi Tử Thư hai ngày nay đều không nói câu nào, hắn không thể làm gì khác; hai ngày nay chính sự cũng nhiều, hơn nữa hắn cũng muốn sớm an bài xong chuyện nội cung, chờ thân thể Tử Thư khá hơn liền dẫn hắn ra cung.
Ngày hôm đó Vũ Văn Quân Quyết hơi bận, xử lý công việc không thể tới, ở ngự thư phòng đã lâu, đến cả Tác Tây mấy ngày nay chiếu cố Mộ Tử Thư cũng bị điều đi hỗ trợ.
Bữa tối Vũ Văn Quân Quyết cũng không trở về Hoàng Lan Cung dùng bữa mà phái người báo cho Mộ Tử Thư một tiếng để Mộ Tử Thư không cần đợi hắn.
Mộ Tử Thư nhìn một bàn thức ăn, người nọ lại không ở cạnh, ăn cũng không biết vị. Mặc dù mấy ngày nay tức giận chuyện hài tử, hắn không muốn nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được người nọ chăm sóc hắn, hôm nay đột nhiên không có ở đây thực không quen.
Cho đến khi hắn tắm rửa xong, Vũ Văn Quân Quyết vẫn chưa trở về, Mộ Tử Thư trong lòng bất an, ngồi trên giường thỉnh thoảng lại ghé đầu nhìn ra phía ngoài.
Hỏi Mai đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ hắn không khỏi lên tiếng nói: “Công tử, Hoàng thượng tối nay có thể không trở về, ngài đi ngủ trước đi.”
Mộ Tử Thư ngẩn người, “Không trở lại?”
Hỏi Lan thở dài, nói: “Công tử, ngài không nhìn sắc mặt Hoàng thượng, chúng nô tì cũng nhìn ra được, Hoàng thượng gần đây vì người mà không nghỉ ngơi tốt, còn có áp lực của các tần phi cùng triều đình, Hoàng thượng cũng là người, cũng sẽ mệt mỏi, công tử trước kia không phải rất thông cảm cho Hoàng thượng sao? Vì sao bây giờ lại…”
Trong lòng Mộ Tử Thư đột nhiên đau xót, mấy ngày gần đây hắn đắm chìm trong cảm xúc bi thống khi mất hài tử, cũng không chú ý tới tình huống người nọ, mấy ngày nay hắn có nghỉ ngơi tốt không?
Thấy Mộ Tử Thư không đáp, Hỏi Lan có chút tức giận nói: “Nô tỳ biết công tử khó chịu, nô tỳ cũng vậy, Hoàng thượng cũng giống chúng ta, công tử mỗi ngày đều đau khổ, Hoàng thượng cũng không thoải mái, nô tỳ chỉ sợ ngài tiếp tục như vậy nữa Hoàng thượng sẽ chán nản với công tử.”
Chán nản? Đúng rồi, hắn nghĩ tới, bởi vì trước cái chết của cung nữ bên Phượng Nghi cung hắn cũng cảm khái hồi lâu. Đoạn thời gian đó Hoàng thượng chán hắn, bây giờ mỗi ngày đều bi thương đau khổ như vậy hắn có phải đã chán rồi không? Hơn nữa mấy ngày nay cũng không thấy hắn nói chuyện, có thể hắn đã chán rồi đi, cho nên không trở lại.
Trong lòng Mộ Tử Thư chợt dâng lên một cỗ bất an, vội vàng mặc quần áo, hắn đã mất hài tử, không thể mất đi hắn nữa.
Hỏi Lan vốn chỉ muốn khuyên nhủ công tử nhà mình, vậy mà công tử lại kích động như vậy, vội vàng cùng Hỏi Mai ngăn hắn lại.
“Công tử, đêm đã khuya, ngài mặc quần áo muốn đi đâu a?”
Mộ Tử Thư không để ý tới các nàng ngăn cản mặc y phục, cũng không khoác thêm áo liền vội vã đi ra ngoài. Hắn dù sao cũng là nam tử, Hỏi Lan Hỏi Mai cũng không ngăn được, không có cách nào khác đành đuổi theo hắn.
Ban đêm mùa đông gió lạnh, Tác Tây mới từ ngự thư phòng ra ngoài chuẩn bị báo cho Mộ Tử Thư một tiếng Hoàng thượng tối nay có thể bận rộn đến rất khuya, chỉ thấy hắn vội vã đi tới.
Tác Tây mới đầu còn tưởng mình hoa mắt, đợi thấy rõ là Mộ Tử Thư, vội vàng hô to với Vũ Văn Quân Quyết.
Vũ Văn Quân Quyết nghe hắn nói Tử Thư tới cũng cả kinh, vừa ra cửa nhìn, quả nhiên người nọ ăn mặc đơn bạc chạy tới. Sắc mặt lập tức sa sầm, đi tới vài bước ôm người đưa vào ngự thư phòng.
Mộ Tử Thư chạy có chút suyễn, đợi hô hấp bình ổn, hướng về ánh mắt có phần tức giận của Vũ Văn Quân Quyết, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Quyết, ngươi tối nay có về Hoàng Lan Cung không?”
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng căng thẳng, người này hẳn là đang bất an.
Ôm người ngồi đi đến bàn phê tấu chương ngồi xuống ghế xong, cầm tấm thảm dày đắp cho hắn, ôm vào ngực, lúc này mới dịu dàng nói: “Chẳng qua gần đây hơi bận, rất muộn mới trở về được, cũng không phải không về, ngươi suy nghĩ lung tung gì rồi.”
Trong lòng Mộ Tử Thư rốt cuộc cũng an tâm, ôm hắn thật chặt, cảm thụ ấm áp trên người hắn, nghĩ đến lời Hỏi Lan nói, đau lòng nói: “Quyết, thật xin lỗi.”
Mộ Tử Thư rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với hắn, Vũ Văn Quân Quyết vỗ nhẹ lưng hắn, thở dài nói: “Nói ngốc cái gì, ta biết ngươi đau lòng. Tử Thư chuyện của hoàng nhi ta nhất định không lưu tình đối với hung thủ, tin tưởng ta.”
Mộ Tử Thư rũ mi gật đầu.
Nhìn người trong ngực an tĩnh, Vũ Văn Quân Quyết đau lòng nói: “Chuyện đã qua, nên cho nó qua, sau này chúng ta còn có thể có hài tử.”
Vừa nói đến hài tử, Mộ Tử Thư trầm mặc không nhịn được liền chảy xuống một dòng lệ, không giống trước im lặng rơi lệ, mà lắc đầu khóc rống: “Không cần, ta không muốn, không nên…”
Vũ Văn Quân Quyết trong lòng co rút đau đớn, hắn cũng chưa từng thấy Tử Thư khóc rống như vậy, trước đó vài ngày cũng chỉ trầm mặc rơi lệ… Trước sợ kích thích tâm tình của hắn, hắn tận lực tránh nhắc tới chuyện hài tử, hôm nay nói ra chuyện hài tử, mới để hắn phát tiết tâm tình.
“Hảo không muốn thì không muốn, không cần.” Vũ Văn Quân Quyết dịu dàng dỗ người trong ngực, vừa vỗ lưng hắn, vừa hôn trán hắn, chỉ cần hắn có thể thoải mái, việc gì hắn cũng có thể đáp ứng.