CHƯƠNG 20: “MỘT CÔNG N THỤ (?) HẠNH PHÚC SINH HOẠT” BỔ HOÀN.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ân ~~~~ rốt cục viết xong! ! Cảm tạ mọi người chi trì lâu dài tới nay! Những mưa gió dọc theo đường đi, nhờ có mọi người làm bạn! TO ở chỗ này lần thứ hai biểu đạt cảm kích! !
========================================
Dực: có trải qua mưa gió? Ngẫu thế nào không biết?
TO: đương nhiên là có! Không phải vừa trải qua bão sao~~~
========================================
Ngày nào đó, ở bản bộ Thủy Minh cung, có lục chích đang tụ tập nghị sự trong đại sảnh.
“Các vị, bản cung nghĩ hẳn là có thời gian giáo huấn tiểu Dực một chút, nếu như còn như vậy, người hắn câu dẫn lại càng ngày càng nhiều.”
“Thủy cung chủ nói có lý, Bạch mỗ cũng đồng cảm.”
“Tam tọa cũng đồng ý.”
“Chúng ta đương nhiên cũng vậy.”
“Bất quá, vì sao nhiều hơn một người?” Tứ chích rất có ăn ý chất vấn.
“Bạch mỗ nếu như nhớ không lầm, tiểu Dực cũng chưa nói qua muốn Đỗ hộ pháp làm thê tử?” (TO: hãn a ~ bởi vì tiểu Dực nói là lão bà thì thành lão bà thật…. Thân là võ lâm minh chủ, Bạch lão đại ngươi quá không có chí khí! Bạch: nếu là tiểu Dực nói, ai cũng sẽ đồng ý. TO: thực sự là lòng người dễ thay đổi, lòng người dễ thay đổi a. . . )
“Ngân là thanh mai trúc mã của bản cung, hắn cũng nói thích tiểu Dực, tự nhiên cũng tính a ~~~”
“Vậy cũng phải xem tiểu Dực có đồng ý hay không đã.” Bạch Vân Phi nhíu nhíu mày. Nói thật ra, đoàn người này cũng không có mới tốt a.
“Tiểu Dực khẳng định sẽ đồng ý. . .” Mỗ tam chích bất đắc dĩ nói, “Hắn thích nhất mỹ lệ sự vật. . .”
Vì vậy, lấy bốn so một, Đỗ Nhất Ngân thành công trở thành thành viên trong đó. Thực sự là dân chủ a!
“Cảm…Cảm tạ.” Đỗ Nhất Ngân nhỏ giọng nói.
“Đỗ hộ pháp sẽ không một người cực dễ xấu hổ chứ?” Phong Vô Tình nghĩ Đỗ Nhất Ngân so với trong đồn đãi rất khác nhau.
“Bởi vì đo tử đồng, Ngân từ nhỏ vẫn không được hoan nghênh, vậy nên nói năng không khéo.”
“Trách không được sẽ thích tiểu Dực….” Bạch Vân Phi thoải mái.
“Được rồi được rồi ~ đừng nói mấy thứ này. Nhanh lên một chút nghĩ biện pháp ngăn cản trận doanh của chúng ta lớn mạnh thêm mới phải.” Thủy Lạc Nhạn phao mị nhãn, có tứ chích chấn động rớt xuống một thân da gà.
… Yêm hệ hội nghị bàn tròn chính thức bắt đầu phân cách tuyến…
“Muốn cho tiểu Dực không đi để ý tới ‘Mỹ nhân’ chỉ sợ là khó hơn cả lên trời xanh a.” Phong Vô Tình lên tiếng đầu tiên.
“Đúng vậy, cũng không có khả năng giam giữ hắn lại….” Bạch Vân Phi gật đầu.
“. . .” Lãnh Nguyệt Linh đột nhiên nhớ tới chính mình từng có ý nghĩ đem hắn nhốt lại, không khỏi tỉnh lên.
“A ~~~~~~~ càng không thể cứ như vậy tùy hắn ~~~~” Thủy Lạc Nhạn rất không có hình tượng nằm úp sấp trên bàn.
“Cung chủ, ta. . .” Mỗ chích mở miệng.
Ngũ chích còn lại dùng ánh mắt phi thường, thập phần cùng với cực kỳ chờ mong nhìn hắn. Thế nhưng chích kia, lại cúi đầu, nửa ngày cũng không nói được một chữ, thậm chí ngay cả một thanh âm cũng không phát sinh thêm….
Hội nghị lâm vào cục diện bế tắc.
“Chúng ta không bằng trực tiếp đem tiểu Dực đẩy lên trên giường. . .” Ngữ xuất kinh người dĩ nhiên là Long Tại Thiên! (TO: trời ạ ~~~ nguyên lai tiểu tử này mới là chân chính phúc hắc a! ! Tiểu Dực, ngươi không hiểu rõ người a! ! ! ! Bất quá ta sẽ giúp ngươi! ! Gửi đi tâm linh sóng điện ~~~~~ nhất định phải thu được a. . . )
“Lạnh quá ~~~” Hạng Dực đột nhiên cảm thấy một trận âm phong kéo tới.
“Nhà Thủy mỹ nhân ngươi nhiệt độ không khí có chút thấp, cẩn thận cảm mạo.”
“Long, ngươi. . .” Kinh ngạc nhất chính là lưỡng chính cùng ở Vô Danh giáo, người này tính tình ảm đạm chỉ khát máu lại nói ra lời nói như vậy.
“Thực sự là một câu giật mình tỉnh giấc người trong mộng a ~~~~~ Thủy Lạc Nhạn thật sự là bội phục bội phục! !” Thủy Lạc Nhạn phải cảm thán người không thể xem tướng mạo, phương pháp này thế nhưng ai cũng không nghĩ tới a.
“Thủy cung chủ, loại phương pháp hạ lưu này, Bạch mỗ là trăm triệu không đồng ý!”
“Bạch minh chủ, chỉ có như vậy, tiểu Dực mới không có dư thừa tinh lực đi trêu hoa ghẹo nguyệt.” Lãnh Nguyệt Linh suy nghĩ một chút, biểu thị đồng ý.
“Ta cũng thấy phương pháp của Long không tồi. Chúng ta thế nhưng có sáu người a, ha hả.” Phong Vô Tình cũng đồng ý.
“Các ngươi!” Bạch Vân Phi nghẹn họng, không thể làm gì khác hơn là đem ánh mắt chuyển hướng Đỗ Nhất Ngân vẫn không tỏ thái độ, mong muốn hắn có thể cùng chính mình đứng ở đồng nhất trận doanh.
“Ta. . . Vĩnh viễn đi theo cung chủ.”
Đỗ Nhất Ngân nói trực tiếp dẫn đến năm chọi một, Bạch Vân Phi lại một lần nữa bị ép đồng ý. Thực sự là quá quá quá quá dân chủ rồi!!!!
(TO: trời ạ ~~~ đoàn người này hình dạng tính trước kỹ càng. . . Tuyệt đối là muốn áp đảo tiểu Dực nha! Ngẫu là tác giả, ngẫu viết chính là “Một công N thụ”, nhất định phải nhắc nhở tiểu Dực! Sóng điện lần thứ hai gửi đi ~~~~~ thu được đi, thu được đi. . . )
“Lãnh. . .” Hạng Dực cảm thấy một trận âm phong càng ngày càng mãnh liệt kéo tới.
“Tiểu Dực a, cũng không sớm, cái này đùa giỡn xong rồi trở về đi.”
“Nga.” Hạng Dực hanh hanh nước mũi.
“Vậy đêm nay trực tiếp hành động ba ~~~~~” Thủy Lạc Nhạn làm tổng kết cuối cùng.
… Yêm hệ hội nghị bàn tròn viên mãn kết thúc phân cách tuyến…
Vì vậy, tại nơi nguyệt hắc phong cao XX dạ, Hạng Dực cùng sáu lão bà của hắn vượt qua đêm đầu tuyệt vời….
… Yêm hệ tiểu Dực khởi binh vấn tội kết thúc phân cách tuyến…
Dực: TO! ! ! Ngươi hỗn đản này! Vì sao không có đúng lúc nói cho ngẫu bọn họ âm mưu a ~~~~
TO: ta có gửi đi tâm linh sóng điện a! Chính ngươi không thu được nha. . .
Dực: cái gì tâm linh sóng điện! Ngươi là tác giả a, tùy thời tùy chỗ đều có thể ở chỗ ngẫu xuất hiện thêm vài câu nhắc nhở a! Phóng cái gì không có sóng điện làm chi, ngẫu cũng không phải thẳng ~~~~ ngươi căn bản là muốn xem kịch vui a! !
TO: ta không phải không thấy được sao, bằng không thế nào ngay cả quá trình cũng không viết xuống. . .
Dực: thổ huyết ing. . .
Lộ: nguyên lai tiểu Dực ngươi thực sự là thụ a, không hổ là được xưng “Cực phẩm tiểu thụ” a!
Dực: ai ai nói ngẫu là thụ! Ngẫu là công! Là cường công! ! Cường công! ! !
Lộ: vậy ngươi còn báo oán cái P, lục chích đều bị ngươi XX liễu nha ~~~
Dực: ngẫu, ngẫu. . . Ngẫu không phải huynh đệ bị thương sao. . .
… Yêm hệ lúc tiểu Dực Lộ tỷ tỷ trốn nhà phân cách tuyến…
“Cung chủ! !”
Thủy Lạc Nhạn đang ở bên trong phòng mình nhàn nhã uống trà, đã thấy một thủ hạ hổn hển vọt tiến đến, làm hại hắn thiếu chút nữa bị sặc nước chết.
“Làm gì nha? Không phải cho ngươi đi gọi Hạng công tử và Hồng cô nương dùng cơm sao?”
“Hai. . . Hai vị không thấy!”
“Cái gì! ! ! !” Thủy Lạc Nhạn vừa nghe, chén trà giá trị trên vạn lượng hoàng kim đã anh dũng hy sinh.
“Bọn họ để lại cái này.” Thủ hạ trình lên tờ giấy cố ý bị xé.
“Tiểu Dực thực sự là càng ngày càng kỳ cục!” Lãnh Nguyệt Linh nhãn hiệu điều hòa khí lạnh phát động cực mạnh.
“Vẫn là đi tìm người trước, hai ngừơi bọn họ cũng không biết võ a.” Bạch Vân Phi thử đem ôn độ nâng cao.
“Cho dù bọn họ không biết võ, cũng không có khả năng xảy ra chuyện. . . Ta lại tương đối lo lắng hai người sẽ làm cả võ lâm, nói không chừng là toàn bộ thiên hạ gà bay chó sủa. . .” Phong Vô Tình nói, mọi người sáng tỏ — tự xem bọn hắn là minh bạch.
“Vậy lập tức xuất phát đi bắt người trở về!” Thủy Lạc Nhạn ra lệnh cho thủ hạ chỉnh lý đông tây cho mọi người.
“Long, bản tọa cùng Phong đi trước, ngươi về giáo trước, xử lý một chút chuyện tam phương liên minh, sau lập tức đuổi kịp.”
“Vâng, giáo chủ!”
“Bạch mỗ cũng đi xử lý một chút, sau đó liền đuổi kịp. Cáo từ trước.”
“Ân ~~~ chúng ta trước hết đuổi theo cái tên chỉ biết khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt kia đi ~” Thủy Lạc Nhạn kéo tam chích còn lại theo.
Về phương diện khác, Hạng Dực quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người đùa giỡn không ít mỹ nhân ngây thơ, Lộ tỷ tỷ cũng bởi vậy số lượng sưu tập tăng nhiều, phải đau lòng cắt bớt một ít ảnh chụp — không gian thiếu a.
Giang hồ nhất thời đồn đãi: hiện nay Thủy Minh cung đã không phải là tồn tại đáng sợ, cướp lấy vị trí chính là một đôi hái hoa đạo tặc xuất quỷ nhập thần, hơn nữa bọn họ hái đa số là nam sắc. Phàm là người bị coi trọng, chắc chắn bị ép trải qua chuyện #¥*▲◎. . . Mà trong đó người có tên hiệu “Hội trưởng” biết nhiếp hồn thuật, bởi vì toàn bộ người trải qua đều là nhớ mãi không quên. . .
Tiểu Dực a, vượt qua tiểu sinh hoạt rất thoải mái nha!
Bất quá!
Con đường trốn nhà của ngươi tràn ngập nhấp nhô, hạnh phúc sinh hoạt của ngươi là tràn ngập cản trở ~~~
Tiểu Dực, nỗ lực lên a! Vì sự nghiệp một công N thụ của ngươi! ! Nỗ lực lên! ! !
( xong thật…..)