CHƯƠNG 11: VÕ LÂM ĐẠI HỘI, SONG SONG CŨNG LÀM TUYỂN MỸ ĐẠI HỘI.
Thái dương nhô lên cao chiếu sáng, hoa thái lang cười với ngẫu, quạ đen kêu “AHO~AHO~”, võ lâm đại hội đã bắt đầu.
“Lộ tỷ tỷ nha ~ ngươi xem ngươi xem, cái gì Triệu gia bảo thiếu chủ kia, hô hô… Khuôn mặt nhỏ nhắn búp bê kia a, đáng yêu ~~ tê lạp….. ( chú: đây là thanh âm mỗ Dực hút nước bọt…. )
“Hắc hắc, vị võ lâm minh chủ kia, tuy rằng chỉ anh tuấn chút, thế nhưng vóc người đủ đô!! Ghép thành đôi với thiếu chủ gì đó vừa vặn…..
“Nga nga nga! ! Cái Bang bang chủ nọ tuy rằng bẩn chút, thế nhưng nhìn nhãn thần của hắn, lấp lánh hữu thần cỡ nào nột!! Tuyệt đối không kém Where đi a ~~
“Còn cái kia..: “
“Tiểu Dực a, không phải yêm tỷ tỷ Say ngươi, thưởng thức mỹ nhân tất nhiên trọng yếu, nhưng ngươi thế nào cũng phải bận tâm tam chích nhà ngươi một chút a.”
“Tam chích nhà ngẫu? Tam chích nào?” Hạng Dực liều mạng nghĩ a liều mạng nghĩ, chính là nghĩ không ra…..
“Tiểu Dực, ăn chút hoa quả đi.” Phong Vô Tình lần lượt tước hảo hồng phú sĩ.
…… Yêm hệ quảng cáo phân cách tuyến…..
Tiếp tục chen vào phát sóng quảng cáo –
Năm nay ăn tết không thu lễ vật nha không thu lễ vật, thu lễ vật thì thu hồng • phú • sĩ!
Ăn hồng phú sĩ, hắn hảo ta cũng hảo ~
Hồng phú sĩ, ai ăn người đấy biết! Người bình thường ta còn không nói cho hắn……
Hồng phú sĩ, người địa cầu đều biết ~~
……. Yêm hệ kết thúc quảng cáo phân cách tuyến…….
“Phong mỹ nhân a ~ ngươi thật đúng là một hiền thê lương mẫu a! ! Không bằng gả cho ngẫu đi ~~~! ! !”
Phong Vô Tình sửng sốt sau, lập tức triển khai khuôn mặt tươi cười phong tình vạn chủng: “Tốt, chỉ cần tiểu Dực bằng lòng.”
Hạng Dực vừa nghe, tâm tình kích động a — ngẫu, ngẫu, ngẫu rốt cục cũng có một mỹ nhân lão bà rồi! Chú ý! Là “Lão bà” nga! Ngẫu rốt cục từng bước đến gần sinh hoạt một công N thụ tốt đẹp ~~ sẽ không bao giờ có người kêu loạn ngẫu cái gì “Cực phẩm tiểu thụ” nữa! Phong mỹ nhân! Ngươi thực sự là phúc tinh của ngẫu a ~~~~ thần xuyên qua — quỷ súc tỷ tỷ, ngẫu yêu ngươi a ~ yêu ngươi a ~ ngươi a ~ a ~! !
( quỷ súc: ta đã tuyên bố qua, ta không phải thần xuyên qua! Hơn nữa cẩn thận ta gian ngươi! TO: tỷ tỷ tỷ tỷ, không phải ta lắm miệng, MS ngươi chính là một X nữ nga, không thể nói cái gì gian với không gian a. Quỷ súc: cường X tiểu thụ kiền X nữ đánh rắm! Chỉ cần X cúc hoa của hắn là được! TO: tỷ tỷ, ngài quá mạnh mẽ ….. )
“Yêm nói tiểu Dực a, ngươi nếu cưới Phong mỹ nhân nhà ngươi, vậy lưỡng chích kia cũng thuận tiện thú luôn đi.”
“Lộ tỷ tỷ a, những lời này của ngươi có hai lỗi ngôn ngữ nga ~ đệ nhất, ngẫu chỉ là muốn • thú Phong mỹ nhân, đây chỉ là một lối suy nghĩ, không có cấu thành hành vi, vậy nên ngươi nói ‘Thú’ — nghi thức hoàn thành là không chính xác ~ đệ nhị, ngoài ra lưỡng chích kia thấy thế nào cũng không phải đồ ăn của ngẫu a, ngẫu muốn cũng là muốn cái gì thiếu chủ kia nha ~~! ! Tuy rằng có lỗi với minh chủ đẹp trai….”
“Tiểu Dực!” Lộ tỷ tỷ quả nhiên vẫn còn tương đối bình thường, nhìn hai người khác mặt càng ngày càng đen, nhịn không được ngăn trở Hạng Dực thao thao bất tuyệt.
“Tỷ tỷ. . .” Hạng Dực vừa định nói gì đó, lại bị một thanh âm cắt đứt.
“Vị này chính là Vô Danh giáo giáo chủ Lãnh Nguyệt Linh?” Nói chuyện chính là Triệu gia bảo thiếu chủ Triệu Vô Cực.
“Đúng vậy.”
“Di di di! ! ! ! ! Vô Danh giáo! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Hạng Dực và Lộ nữ vương đồng thời kinh ngạc nói.
“Vậy Dạ Ngữ Hạo, Hiên Viên Dật đâu?” Hạng Dực hắn nghĩ chính là một đôi siêu manh a!
“Tiểu Dực, ngươi nói chính là ai?”
“A liệt? ? ? ? ?”
“Ha hả, xem ra chỉ là trọng danh vừa khớp a.” Lộ nữ vương nhàn nhã uống một ngụm trà.
“Hồng cô nương biết giáo khác cũng dùng danh này?” Lãnh Nguyệt Linh vừa nghe, bỗng nhiên khó chịu, Vô Danh giáo hắn chính là “Danh” giáo có trăm năm lịch sử a, lại có người mạo danh.
“Ha hả, là một quyển đam mỹ tiểu thuyết 《 thiên hạ XX 》 nổi tiếng, Dạ Ngữ Hạo và Hiên Viên Dật chính là một đôi trời sinh a ~~ “
“Bất quá Hiên Viên Dật rất không phúc hậu ~ lần đầu tiên của nhân gia Hạo Hạo….” Hạng Dực buồn bã rơi lệ.
Mỗ tam chích trên đường đã quen Hạng mỗ nhân ngữ xuất kinh người, chỉ là tích hãn tượng trưng.
Mỗ Triệu là tiểu hiệp thế nhưng vẻ mặt không hiểu gì cả, cộng thêm trong cơn giận dữ — ta cố ý cùng các ngươi lên tiếng, các ngươi thế nhưng chỉ lo chính mình trò chuyện.
“Bất quá, thế nào cũng so ra kém trọng yếu thưởng thức Triệu tiểu mỹ nhân oa ~” Bản tính Hạng Dực lập tức hiển lộ không thể nghi ngờ, hướng về Triệu Vô Cực quang minh chính đại chảy nước bọt.
“Đăng đồ tử!” Triệu Vô Cực cũng tự biết dung mạo chính mình dễ nảy sinh các loại vấn đề, nhưng người lớn mật lại hèn mọn như vậy là lần đầu tiên đụng tới, liền không nghĩ ngợi gì thốt ra, không muốn người nọ càng phát sinh làm càn.
“Nga ha ha ha ha! ! ! Rốt cục cũng có người nói ngẫu là đăng đồ tử ~~ tỷ tỷ a, ngẫu ở trên con đường cường công vừa rảo bước tiến lên một bước lớn a !!!! Triệu tiểu mỹ nhân a, ngươi nói thêm mấy lần nữa yêu ~” Hạng Dực vẻ mặt hưởng thụ nắm tay Triệu Vô Cực nói.
Người nào đó lại càng căm tức, liền hướng Hạng Dực đánh tới một chưởng. Hạng Dực tự nhiên là không hiểu ra sao, ngay cả mỗ tam chích cũng không kịp phản ứng lại — không nghĩ tới Triệu mỗ nhân thiếu kiên nhẫn như vậy, vậy nên Hạng Dực liền sinh sinh trúng một chưởng.
“Tiểu Dực! ! ! !” Mỗ tam chích cộng thêm Lộ nữ vương nhất thời sắc mặt tái nhợt, nhưng Hạng Dực mặt trắng càng khoa trương, một ngụm tiên huyết từ trong miệng tuôn ra lập tức bất tỉnh nhân sự. Lúc này, ngay cả Triệu mỗ nhân cũng ngây người, hắn chỉ xuất ra chưa đến một thành công lực, tên đăng đồ tử này thế nào gục luôn chứ.
“Vô Cực!” Một thanh âm to lớn vang lên.
“Phụ, phụ thân…..” Triệu Vô Cực cũng biết chính gây họa.
“Lãnh giáo chủ, Triệu mỗ quản giáo không nghiêm, mong rằng giáo chủ đại lượng. Vị công tử này cứ giao cho bất hiếu tử chiếu cố đi.”
“Triệu bảo chủ không cần đa lễ, bản tọa tự hội xử lý.” Lãnh Nguyệt Linh nói ra hai tiếng lòng khác — ai muốn đem tiểu Dực giao cho hỗn đản nhi tử của ngươi a.
“Chờ một chút, ” Lộ nữ vương chậm rãi mở miệng, “Cứ nhượng Triệu công tử chiếu cố tiểu Dực nhà yêm đi, bằng không Triệu công tử cũng là tâm thần bất an.”
“Hồng cô nương ngươi. . .”
“Yêm thế nào?” Lộ nữ vương lộ ra hình dáng nữ vương “Ngăn trở yêm sưu tầm người tử”, tam chích thấy không thể không khuất phục.
“Nếu Hồng cô nương cũng nói như vậy, chúng ta đây cũng chỉ hảo cung kính không bằng tuân mệnh.” Phong Vô Tình nói.
“Như vậy rất tốt. Vô Cực! Chiếu cố tốt vị công tử này.” Triệu lão đầu dường như có chút suy nghĩ liếc nhìn Lộ nữ vương.
“Vâng.” Triệu Vô Cực tâm không cam tình không nguyện đáp.