[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 100: Chương 100




Dung Hàm Chi mỉm cười nhìn hoàng đế, nói: “Trước đây chưa từng dùng miệng làm cho ai, e rằng không thể khiến cho bệ hạ hài lòng, bệ hạ dùng tạm vậy.”

Sau đó hai ba ngụm cắn mở tiết khố của hoàng đế, cúi đầu, ngậm vào cự vật mang kích thước kiêu ngạo kia.

Nhiếp Huyễn nặng nề thở dốc một tiếng.

Tuy rằng Dung Hàm Chi mới làm lần đầu, nhưng hiển nhiên là cũng không lạ lẫm gì với những việc như vầy, chỉ là chưa từng tự mình làm qua mà thôi.

Hắn khi trên giường vẫn luôn phóng túng, cũng không ngại quân thần hai người lúc này quần áo bất chính nằm trong Hữu Thiên điện của Thùy Cũng điện, ngay cả nội thị trong điện nhận thấy tình huống không xong nên cũng đã lui hết ra ngoài, hết sức chuyên chú liếm láp cho hoàng đế.

Đầu lưỡi linh hoạt vuốt qua vật cứng nóng bỏng trong miệng, tinh tế bao quanh, thỉnh thoảng lại liếm liếm một chút.

Nhiếp Huyễn thở dốc càng thêm nặng nhọc, mà Dung Hàm Chi trong lúc liếm mút tính khí của y lại còn sẽ giương mắt nhìn y.

Trong đôi mắt mảnh dài diễm lệ tràn đầy ý cười, càng thêm thiêu đốt ngũ tạng y đến cháy bỏng.

Dung Hàm Chi lại liếm không nhanh không chậm, như những ngọn lửa nhỏ bập bùng chậm rãi giày vò y, làm cho y gân mềm cốt nhuyễn hoa mắt ù tai, thầm muốn ấn vào gáy đối phương hung hăng đỉnh đến tận yết hầu hắn.

Đang định làm như vậy, lại bị cầm cổ tay, Dung Hàm Chi chậm rãi phun tính khí đã hoàn toàn sôi sục ra khỏi miệng, liếm liếm môi, hỏi: “Cao chi đâu?”

Nhiếp Huyễn nheo mắt, nắm lấy tay hắn đặt lên môi mình, ngậm lấy ngón tay hắn liếm kỹ, nói mập mờ: “Muốn cao chi để làm gì...”

Dung Hàm Chi chậc một tiếng, cảm giác được đầu lưỡi ướt át của hoàng đế mô tả mỗi một đường vân trên ngón tay mình, bọc lên một lớp nước bọt dày, cũng nheo mắt lại, dùng tay còn lại tự cởi bỏ y phục của mình.

Triều phục trên người còn chưa cởi, bên dưới vạt áo chu tử trân quý lộ ra đôi chân thon dài rắn chắt, da thịt trong đùi trắng hơn toàn thân một chút, hoạt sắc sinh hương.

Nhiếp Huyễn chậm rãi nhả ngón tay hắn ra, nói: “Được rồi.”

Dung Hàm Chi mở lớn hai chân ngồi trên người hoàng đế, ngón tay bị hoàng đế liếm đến ướt sũng sờ soạng mò vào giữa đùi tìm kiếm.

Lúc ngón tay tiến vào liền theo bản năng thở dài một tiếng, hơi hơi ngửa đầu lên.

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn ngắm đường cong xinh đẹp dưới cằm hắn, nâng tay cởi bỏ vạt áo của hắn.

Dung Hàm Chi vừa tự khuếch trương, vừa chậm rãi cúi cười xuống, hôn lên mi mắt hoàng đế, khẽ cười: “Bệ hạ thật không săn sóc, cao chi cũng không cho dùng.”

Nhiếp Huyễn hừ giọng: “Là Quảng Xuyên tự mình nhận phạt....”

Trong nhất thời, ngoại trừ tiếng thở dốc, chỉ còn lại âm thanh ngón tay ra vào trong hậu huyệt, dần dần tạo thành tiếng nước ướt át dính nị.

Dung Hàm Chi rút ngón tay ra, cắn lên vành tai hoàng đế, một tay nắm lấy tính khí của y, chậm rãi đè eo ngồi xuống.

Chỉ là Nhiếp Huyễn đã được hắn dùng miệng lưỡi hầu hạ đến hoàn toàn hứng trí, tính khí trướng lớn đến cực hạn, chỉ bôi trơn bằng nước bọt, có chút tắc, Dung Hàm chi lại tự khuếch trương có chút qua loa, còn là lần đầu tiên nếm thử tư thế chủ động thế này, đúng là đi vào thập phần gian nan.

Nhiếp Huyễn đỡ lấy eo lưng hắn, nói: “Chậm một chút, không cần vội, đừng để bị thương.”

Dung Hàm Chi lại cảm thấy không còn kiên nhẫn, hít sâu một hơi, tăng thêm lực, lập tức ngồi đến cùng.

Hai người đồng thời rên rỉ thở dài một tiếng.

Tư thế như vậy, đi vào cực sâu, Dung Hàm Chi nhắm mắt mím môi, Nhiếp Huyễn kiềm chế tình dục, có chút lo lắng mà âu yếm eo lưng hắn, khàn giọng hỏi: “Có sao không?”

Lại có chút đau lòng mà trách cứ: “Sao lại gấp gáp như vậy...”

Dung Hàm Chi mở mắt ra, thử xoay eo thăm dò: “Không sao... có chút đau, nhưng không bị thương.”

Nhiếp Huyễn yên tâm một chút.

Lại nghe thấy thứ tướng khom người ghé vào bên tai y cười nói: “Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, sắp tới giờ ly biệt, sao có thể không vội?”

Ánh mắt Nhiếp Huyễn tối sầm, giữ lấy eo hắn hung hăng động thân lên trên đâm vào.

Một hồi tình sự dài lâu tựa như liều chết triền miên, quân thần hai người lăn từ trên địa đồ đến sát vách tường, lại không biết làm sao còn lăn đến trên bàn.

Đến khi tận hứng, Dung Hàm Chi đã mệt đến nỗi không muốn mở mắt, lười biếng ghé vào ôn tuyền trong cung, để mặc hoàng đế tùy ý thanh lý cho mình.

Mơ hồ nghe thấy hoàng đế ghé vào bên tai, nói: “Đợi Dung khanh khải hoàn quay về, sẽ chính thức lập Tuấn ca nhi làm thái tử, để cho hắn xuất các đọc sách, ngươi làm thái phó cho hắn, được hay không?”

Dung Hàm Chi dường như đã chìm vào giấc ngủ, không đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.