Đợi đến khi hỏi rõ hoàng đế dự tính kế tiếp làm thế nào, Nhiếp Huyễn liền bị Hộ bộ thượng thư một mặt đỏ bừng nhét vào tay một ngàn lượng ngân phiếu và năm mươi lượng bạc vụn, cung kính đuổi ra ngoài.
Lúc này cũng không quên mượn một con ngựa, không có đi bộ trở về.
Khi về lại đến tửu lâu, liền ở dưới lầu thanh toán tiền cơm rồi mới bước lên tầng trên.
Đã qua giờ trưa, rất ít người dùng cơm trong quán, thân ảnh Chu Hi bên cửa sổ độc tọa, liền càng thêm lóa mắt.
Thừa tướng phong tư duyên dáng như trúc như ngọc của y đang mở quạt che nửa gương mặt, chân mày hơi nhíu đầy vẻ mệt mỏi.
Nhiếp Huyễn nhịn không được mà cười ra tiếng, Chu Hi lập tức giương mắt nhìn qua, thấy hoàng đế cuối cùng cũng trở lại, lúc này mới khép cánh quạt lại, đứng lên nói: “Đi được chưa?”
Trong giọng nói đè nén sự phẫn nộ khó chịu cùng mất kiên nhẫn, cho dù là chất giọng thanh nhã dễ nghe cũng không che dấu hết được.
Nhiếp Huyễn càng thêm buồn cười, cầm lấy tay hắn, cười nói: “Là ta không tốt, để cho Bá Dương chờ lâu.”
Chu Hi tránh khỏi tay y, đi đằng trước, hữu khí vô lực nói: “Bệ.. Cao công tử không phải có mang theo ám vệ sao, vì sao đi vay tiền cũng lâu như vậy.”
Nhiếp Huyễn cúi người cầm lấy cây dù trúc gác bên cạnh bàn lên, cười đáp: “Trên người thị vệ có thể có bao nhiêu tiền? Lát nữa còn muốn dẫn ngươi tới chỗ tiêu tiền như nước, cần phải mang theo chút tiền chứ, cho nên cố ý đi tìm Thiện Chi.”
Chu Hi suy nghĩ đến vị trí phủ trạch của Ôn Tử Nhiên, hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, chợt như nhớ ra điều gì vậy, chân mày nhướng lên: “Tiết kiệm dưỡng đức, những nơi tiêu tiền như nước, không cần đi vẫn tốt hơn.”
Nhiếp Huyễn mỉm cười chạy hai ba bước đuổi theo, lại cầm lấy tay hắn, mỉm cười nói: “Đừng giận nữa, là ta không tốt, biết ngươi da mặt mỏng, không nên để ngươi ở lại đây một mình. Bất quá trước đó ngươi đã để lộ phú quý, nghĩ tới chủ quán kia cũng sẽ không mắt mù mà làm khó dễ ngươi.”
Dừng một chút lại nói: “Nói là tiêu tiền, thực ra cũng không sao cả, khó có khi ra ngoài, cũng nên dẫn ngươi tới nơi hay nhất kinh thành chứ.”
Chu Hi sâu sắc liếc nhìn y một cái, tay lại rút ra, không chỉ không rút ra được, còn bị nắm càng thêm chặt.
Liền quay mặt đi không thèm nhìn nữa, chỉ miễn cưỡng nói: “Nơi hay nhất là gì?”
Nhiếp Huyễn cười nói: “Đi thì biết.”
Chợt như nhớ ra điều gì, lắc đầu cười cười: “Bá Dương vẫn luôn giữ mình trong sạch, chắc là chưa từng biết tới.”
Chu Hi nhất thời lại nghĩ tới chuyện gì, thần sắc lập tức trở nên có chút khó hiểu, lại mạnh mẽ đè áp xuống.
Chỉ là bị hoàng đế năm tay đi suốt một đoạn đường, mắt nhìn phong cảnh bốn phía, cảm giác không ổn trong lòng càng lúc càng thêm sâu.
Mạnh mẽ rút tay ra, mím môi, trừng mắt nhìn y không nói lời nào.
Nhiếp Huyễn mỉm cười lại đi kéo tay hắn: “Sao lại giận rồi?”
Chu Hi không cho y nắm tay nữa, cố ghìm lại nộ khí, gằn từng chữ: “Cao công tử cuối cùng muốn dẫn ta đến chỗ nào?”
“Sắp tới rồi, đi thôi.” Nhiếp Huyễn trừng mắt nhìn, chợt cười một tiếng, ghé vào bên tai hắn thì thầm: “Hiện giờ nếu như đổi ý, chuyện lần này liền xem như là ngươi bội ước, ngày mai trẫm liền triệu Chu Dục của ngươi vào cung bồi tịch, ngươi cũng không quản được.”
Chu Hi mạnh mẽ ngẩng đầu, căm hận nói: “Ngươi--!”
Lại quay mặt đi, nhịn xuống.
Nhiếp Huyễn đắc ý cười cười, một lần nữa nắm lấy tay hắn, sờ soạng dọc theo cổ tay lên tới trên cánh tay, lại mò về tới cổ tay, kéo hắn theo đường cũ xa xăm chậm rãi đi tới.
Thằng đến trước một ban công, giương mắt nhìn lên liền có thể nhìn thấy màn đỏ đầy lầu.
Lúc này Nhiếp Huyễn mới cười nói: “Đến rồi.”
Nói xong liền nắm tay Chu Hi muốn bước vào.
Chu Hi đã lại lấy chiết phiến trong tay áo ra, gạt tay y, đen mặt, cùng y bước vào.
Tú bà ngược lại vẫn còn nhớ rõ vị Cao công tử lần trước cùng đến với Dung tướng này, chỉ là Dung tướng phạm tội liền bị đá đến biên giới Tây Nam, đang chần chờ suy nghĩ có lẽ không cần phải quá thân thiện, bước tới gọi: “Cao công tử, lâu rồi mới gặp...”
Liếc mắt nhìn qua nam tử đi sau lưng y, nhất thời lập tức trưng ra gương mặt niềm nở thân thiện, cất giọng the thé nói: “Ái chà! Chu tướng đến rồi! Ngài thật lâu không ghé, các cô nương đều nhớ ngài nha!”
Nhiếp Huyễn nghe đến phát ngốc, quay đầu nhìn Chu Hi, thừa tướng của y đã dùng chiết phiến che khuất nửa gương mặt, vừa khéo cản đi tầm nhìn của y, thản nhiên nói: “Mang bằng hữu tới trải nghiệm, không cần khoa trương như vậy, cứ đến nhã gian cũ của bổn tướng là được, nếu có hoa khôi nương tử còn nhàn rỗi thì gọi tới hầu hạ đi.”
Nhiếp Huyễn trợn mắt há mồm.