Hai chân Chu Hi như nhũn ra, Nhiếp Huyễn đỡ hắn đi ra ngoài. Tú bà thấy vậy vội hỏi làm sao, Nhiếp Huyễn giả vờ sợ hãi nói thừa tướng cảm thấy không thoải mái, lại cố ý tỏ ra mình mới là kẻ dựa vào trong lòng hắn.
Hương khí trong phòng nhất thời không kịp tan đi, Chu Hi lại muốn thể diện, thì Cao công tử cũng đành phải vất hết mặt mũi, yêu thương nhung nhớ tự tiến cử gối chăn.
Không ngờ Chu Hi đang hỗn loạn mà vẫn còn nghe được y và tú bà nói chuyện, thập phần phối hợp ôm lấy eo hắn bóp nhéo một phen, hắng giọng nói: “Chờ xem lát nữa bổn tướng làm sao thu thập ngươi...”
Nhiếp Huyễn tức giận đến nghẹn, nhịn xuống không đem hắn tử hình ngay tại chỗ.
Tú bà lại cho rằng mình chuyện gì cũng biết, liền che miệng cười, không hỏi thêm.
Nghĩ thầm cái Cao công tử này nhìn anh tuấn cao lớn đường đường như thế, cư nhiên lại là thỏ con, bản lĩnh không tệ nha, ngay cả thừa tướng mà cũng thông đồng một lúc hai người.
Nhiếp Huyễn lạnh mặt tìm chiếc xe ngựa, đỡ Chu Hi lên, thuận miệng bào phu xe đi vào con đường náo nhiệt một chút.
Vừa lên xe, Chu Hi liền cuộn tròn vào một góc, hơi ngưỡng cổ, cắn môi, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Nhiếp Huyễn thò tay vào cổ áo hắn dò xét, mò được một tay mồ hôi mỏng, chậc một tiếng, không nói gì, ngược lại chính là Chu Hi kiềm hãm tiếng thở dốc, gian nan mở mắt ra trừng y.
Nhiếp Huyễn cảm thấy buồn cười, kê sát lại liếm lên khóe mắt vương hơi nước của hắn, trấn an: “Chút nhẫn nại này ta vẫn là có, ngươi ráng nhịn.”
Dừng một chút, ý vị sâu xa cười nói: “Đến lúc đó, phải chờ xem Bá Dương làm thế nào thu thập ta đây.”
Chu Hi sợ hãi rụt lui, nhắm mắt, lừa mình dối người không dám nhìn hoàng đế.
Đợi đến nơi, Nhiếp Huyễn trả tiền xe, lôi Chu Hi mơ màng bước xuống.
Cả người hắn bọc trong áo khoác, cổ áo lông chim dựng lên, che khuất nửa gương mặt, lại còn cúi đầu, chỉ lộ ra vành tai đỏ bừng.
Nhiếp Huyễn nửa tha nửa ôm hắn đi vào khách điếm gần nhất, quăng ra một thỏi bạc muốn một căn phòng cao cấp, lập tức mang người lên lầu.
Tiểu nhị vừa dẫn đường vừa hỏi vị gia này làm sao vậy, Nhiếp Huyễn từ chối ý muốn giúp đỡ của hắn, cười nói: “Uống nhiều mà thôi, không có chuyện gì.”
Tiểu nhị lại ân cần hỏi: “Có cần đưa canh giải rượu đến không?”
Nhiếp Huyễn cười càng thêm sâu xa càng thêm ái muội, quay đầu lại hỏi Chu Hi toàn thân mềm nhũn đang dựa vào mình: “Chốc nữa... muốn người đưa canh giải rượu đến không?”
Một tay Chu Hi khoác lên vai y, nghe vậy bóp chặt cánh tay hoàng đế, khí tức không xong, nói: “Không cần...”
Nhiếp Huyễn gật gật đầu, nói với tiểu nhị: “Ta cũng nghĩ là không cần, hắn thật sự nhiều tật xấu, không thích mùi vị canh giải rượu.”
Trong lúc nói chuyện thì đã đến lầu hai, Nhiếp Huyễn bảo tiểu nhị đi xuống, tự mình đóng cửa, mạnh mẽ đẩy Chu Hi dựa lên cánh cửa.
Lưng Chu Hi đập vào ván cửa thành một âm thanh vang dội, tiếu nhị vừa mới bước được vài bước, chần chờ quay đầu lại nhìn nhìn, ngẫm lại bên trong có một người say đến không biết gì thì cũng không thèm để ý nữa, đi thằng.
Nhiếp Huyễn nhấc lên một bên gối nặng nề đỉnh vào giữa hai chân Chu Hi, nâng gương mặt che khuất trong áo khoác của hắn lên, một ngụm cắn vào cần cổ thon dài của hắn.
Chu Hi nức nở một tiếng, đầu gối của hoàng đế đỉnh lên tính khí của hắn, thân thể đã bị thôi tình hương kia dày vò hồi lâu không thể chịu nổi kích thích như vậy, hạ thân nghiễm nhiên đã phồng lên, bị khớp gối cứng rắn của hoàng đế đè nặng, theo bản năng cử động eo lưng khát vọng nhận được an ủi.
Eo chân lại mềm nhũn đến nỗi không đứng vững được, chỉ là bị hoàng đế đặt dựa lên cánh cửa, mới đỡ hơn một chút.
Hắn ngửa đầu, môi răng lợi hại của hoàng đế lướt qua yết hầu mẫn cảm, khiến cho hô hấp vốn đã nặng nề của hắn càng thêm gian nan, khoát hai tay lên bả vai hoàng đế, nhẹ nhàng đẩy: “Đi...đi lên giường đi.”
Nhiếp Huyễn gặm hầu kết hắn, thấp giọng cười một tiếng, một tay nắm lấy vòng eo hắn, một tay kia cách lớp quần áo xoa lên bờ mông hắn, nói: “Ngươi vừa mới chính miệng nói, đều nghe theo ta, không thể chối không nhận.”