Chuyện của Ôn Tử Nhiên có chút khó giải quyết, nhưng lại không vội, Nhiếp Huyễn chậm rãi suy nghĩ cân nhắc kỹ càng biện pháp hốt thuốc đúng bệnh, không vội đề cập tới.
Nếu như Ôn Tử Nhiên đã không muốn nhắc tới đến như vậy, y lại vẫn cứ bảo người đi thăm dò, thực ra cũng là chuyện thập phần không nên. Tuy rằng là thần tử của y, lúc trước cũng thích đùa giỡn hắn trên giường, nhưng đối với tình cảm chủ phó, thật sự không nên thiếu tôn trọng nhau.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu khi niên thiếu mà y trải qua tình cảnh không chịu nổi như vậy, chắc cũng sẽ không muốn ai biết.
Chuyện này cứ như vậy gác qua một bên.
Một lần bỏ qua này, liền gác đến khi cái lạnh đầu xuân qua đi, cây đâm chồi chim chim chóc bay về.
Nhiếp Huyễn mỗi ngày ngoại trừ xử lý chính sự, thì cũng vẫn không quên trêu chọc bốn phía, lúc rảnh không có việc gì làm còn sẽ triệu Chu Dục đến bồi tịch hầu vua, lại cố ý để cho Chu Hi biết, chỉ chờ đến khi thừa tướng của y đen mặt tìm đến, kiếm đủ duyên cớ lôi vị đệ đệ đầy mặt khó hiểu này đi.
Xem một mình còn không đã ghiền, có lần còn kêu Nhiếp Kỳ tới xem chung, đợi đến khi Chu Hi vừa kéo Chu Dục đi mất, tiểu hoàng thúc kia của y liền cưởi đến nửa ngày không đứng thẳng lại được.
Dù nói như thế nào thì long sinh cửu chủng đều có bất đồng, huynh đệ Chu gia thật sự là ví dụ, một chút cũng không nhìn ra là huynh đệ thân thiết ruột thì cùng một mẫu thân. (long sinh cửu chủng: là rồng sinh ra chín đứa con, trong đó có mấy con như là bệ ngạn, thao thiết, nhai xế rồi này nọ, ý nói tuy đều là con của rồng mà tụi nó không có giống nhao nơi)
Chiều hôm nay, là một trận mưa nhỏ kéo dài, Nhiếp Huyễn đang lôi kéo Nhiếp Kỳ cùng chơi cờ, Chu Hi mang theo thượng thư các bộ vội vàng cầu kiến.
Tin thắng trận của Dung Hàm Chi cùng được chuyền về kinh chung với mấy văn thư khác của Thục Trung.
Xuân năm nay mưa nhiều, đường xa khó đi, mấy văn thư này có cũ có mới, nhưng lại bởi vì đường xá gian nan làm chậm trễ, rốt cuộc lại cùng nhau nằm trên bàn hoàng đế.
Chu Hi chắp tay hướng về phía hoàng đế và các trọng thần chân thành nói: “Sớm nhất chính là văn thư báo tin thắng lợi của Dung thứ tướng. Dung thứ tướng dụng binh như thần, vừa đến đã trấn trụ được loạn cục ở Thục Trung, bệ hạ tuệ nhãn như thần, là phúc của Đại Yến.”
Thừa tướng làm gương mà tụng thánh, các đại thân tự nhiên sẽ nể mặt, lần lượt chúc mừng hoàng đế.
Nhiếp Huyễn khoát tay bảo bọn hắn bình thân, trong lòng nghĩ, nếu không phải ngươi lúc này tặng trẫm hai chén thuốc mê còn giả vờ vô cùng nhu thuận, trẫm sẽ không so đo ngươi và Dung khanh hợp mưu phá hư việc của trẫm.
Trong lòng còn đang phân vân, Chu Hi lại đưa lên hai ngón tay: “Hai văn thư kế tiếp, lần lượt là Dung tướng buộc tội Tri châu Thục Châu trị quân bất lợi vi chính thất đức, xin bệ hạ điều tra; Thục Châu Tri châu buộc tội Dung Hàm Chi chuyên quyền ương ngạnh ngoan cố bảo thủ, xin bệ hạ hạ chỉ, bảo hắn chuyên tâm chiến sự, không được quấy nhiễu chính sự khác ở địa phương.”
Nhiếp Huyễn dở khóc dở cười, cảm thấy hai tên kia có vẻ như đều đang nói lên sự thật.
Đây mới là chuyện không dễ dàng nhất.
Gõ nhẹ lên án thư hai cái, hỏi: “Dung khanh thế này... thật sự không khiến trẫm bớt lo. Giám quân có tấu gì không?”
Khóe môi Chu Hi cực khẽ động.
Nhiếp Huyễn cơ hồ cho rằng hắn có chút không kiềm được ý muốn cười lên.
Thừa tướng của y vẫn luôn là phong độ đạm mạc gió lớn không ngã trời sập không sợ, cư nhiên lại không nhịn được cười trong lúc trọng thần nghị sự.... Cảm thấy sẽ không phải là cái chuyện gì tốt đẹp hết. (Mị vẫn rất muốn nói Chu Hi đáng iu vãi cả đạn, suy nghĩ này của Nhiếp cũng cute vỡi luôn ^^)
Theo bản năng thò tay gẩy gẩy chuỗi vòng bạch ngọc treo trên giá viết.
Chu Hi hơi hơi hạ thấp người, nói: “Văn thư thứ tư là tấu chương cáo bệnh của chủ sự Binh bộ Giám quân, Triệu Kiến.”
Nhiếp Huyễn nheo mắt, nhìn về phía Binh bộ Thượng thư: “Khanh chọn một giám quân thật sự là có cốt khí nha.”
Binh bộ Thượng thư không dám ngẩn đầu.
Nhiếp Huyễn khoát tay: “Ban chiếu, Binh bộ chủ sự Triệu Kiến, thể nhượng không đảm nhận được chức vị, trẫm lo lắng quan tâm, ngay hôm nay liền phái đi giám sát thuế trà Hàng Châu.”
Hàn Lâm chuyên soạn chiếu chỉ ở một bên bắt đầu nghĩ cách viết chiếu.
Nhiếp Huyễn thoáng lùi ra sau một chút, nói: “Sau lại phái tới một người có gan một chút, thân thể tốt một chút để giám quân đi. Còn có việc gì cần tấu không?”
Chu Hi sâu sắc liếc nhìn hoàng đế, cúi thấp người, nói: “Văn thư cuối cùng vẫn là quân báo, Dung thứ tướng bẩm bệ hạ, hắn đã triệu tập tinh binh, trang bị nhẹ nhàng, tiến lên tiêu diệt man di, tạm thời thuyên chuyển một phần của kho lương Thục Châu, xin bệ hạ hạ chỉ phân phối lương thảo, để Thục Châu có thể ứng phó.”
Nhiếp Huyễn lắc đầu cười cười, nói: “Dung khanh này.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Ôn Tử Nhiên đang cung kính đứng chầu: “Ôn khanh, việc này giao cho ngươi.”
Ôn Tử Nhiên gật đầu xác nhận.