[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 128: Chương 128




Nhiếp Kỳ rút đầu ngón tay ra, dùng tay còn lại rút khăn gấm từ trong ống tay áo của hoàng đế ra lau khô nước bọt dính trên ngón tay, chậm rãi hỏi: “Mà thôi, việc đã như vầy rồi, nhiều lời vô ích, không biết bệ hạ tính xử trí như thế nào?”

Nhiếp Huyễn bóp bóp thái dương đau nhức, nghiến răng nói: “Há có thể tha!”

Tiểu hoàng thúc của y cười một tiếng, dùng ngón tay đã lau sạch sẽ đặt lên thái dương y, nói: “Xem ra bệ hạ vẫn muốn bảo toàn cho hắn.”

Nhiếp Huyễn vừa ngạc nhiên vừa vô lực nâng mắt nhìn đầu ngón tay điểm lên thái dương mình, kinh nghi bất định.

“Để cho hắn lập công chuộc tội, lại còn phải đau đầu vì hắn... Haiza, thật đúng là đặt nơi đầu tim mà.” Nhiếp Kỳ lưởi biếng rút tay về, sờ sờ trong ống tay, không còn hạt thông nữa, phủi phủi hai tay, nói: “Vậy thần liền không quấy rầy bệ hạ lo lắng quốc sự nữa, xin cáo lui.”

Nhiếp Huyễn có chút muốn cắn người, nghiến răng nghĩ, nếu không phải mấy ngày nay trẫm không có hứng, sớm đã kiên định xử lí hết hai người các ngươi.

Giờ này nhớ lại, vẫn cứ tức giận như cũ.

Y thấp thỏm nôn nóng đến không thể chợp mắt, tiểu hoàng thúc của y lại cứ tiêu dao khoái hoạt như vậy, còn lấy sự buồn khổ của y ra mà tiêu khiển.

Lại nhịn không được mà ngập ngừng nghĩ, quả thật để bụng đến vậy sao?

Mới nhận ra chút vị đắng của chén thuốc ban nãy vẫn hãy còn trong miệng, chưa tan đi, Nhiếp Huyễn sai bảo thái giám mang chén chè đến, lại hỏi bây giờ là mấy giờ.

Sắp đến giờ lâm triều rồi.

Uống hai ngụm chè ngọt ngào, nghĩ nghĩ, dứt khoát hạ lệnh: “Đổi y phục, đến Hộ bộ.”

Hoàng đế liên tục mấy này trằn trọc trăn trở, Ôn Tử Nhiên chắc chắn dứt khoát đã nhiều ngày không thể chợt mắt.

Lúc uể oải đến cực điểm liền nghỉ ngơi ngay trong nội gian nho nhỏ, nhưng mới ngủ không được bao lâu, vừa nhắm mắt lại, vẻ lạnh lùng phẫn nộ chán ghét của hoàng đế bao phủ lên, lưu dân kêu khóc hỗn loạn, khiến cho hắn lập tức bừng tỉnh.

Cả người gầy một vòng, ngày xưa thanh nhuận như châu như ngọc nay đã hao mòn hết, tiều tụy vô cùng.

Các quan đều nhìn không nổi nửa, thay nhau khuyên hắn, rủ hắn đi giải sầu, chỉ nói đều là do thê đệ của hắn sai, hắn cùng lắm chỉ là sơ xuất mà thôi, không cần tự trách đến như vậy.

Ôn Tử Nhiên nghe thì cũng chỉ vô lực mà cười cười, tất nhiên không dám nói ra tình hình thực tế, chỉ vùi chính mình vào giữa chồng công văn như cũ.

Đến đêm người châm đèn cũng khuyên hắn quay về nghỉ ngơi, nhưng bản thân vẫn cứ ở nguyên tại chỗ xem văn thư.

Chuyện vận chuyển lương thảo liên lụy thật nhiều, bởi vì quá khẩn cấp, tuy nói rằng có dự bị, đến cùng vẫn cứ gấp gáp.

Ôn Tử Nhiên chỉ hận bản thân không thể tự đi giám sát chuyển vận.

Vả lại Quan Trung tuy là kho lúa, nhưng vừa mới xuất ra một phần lương thảo đi tây nam cho Dung Hàm Chi, hiện giờ lại cần lương khẩn cấp như vậy, hai chiến dịch lớn, lại phải trì hoãn gieo trồng vụ xuân thu, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch năm nay, tất cả mọi chuyện đều cần phải được cân nhắc tính toán nhiều lần.

Chớp mắt đã đến canh tư, thật sự là uể oải không chịu được, thật sự thiếp đi trên tháp.

Có người vào cũng không cảm thấy.

Nhiếp Huyễn để thái giám cung nữ tùy tùng ở lại bên ngoài, đi thẳng vào chính đường Hộ bộ.

Ôn Tử Nhiên đang nằm trên tháp nghỉ ngơi, bút cầm trên tay rơi xuống bên cạnh, nét mực dính trên ngón tay, như than giữa tuyết trắng vậy, bắt mắt rõ ràng.

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn hắn ngay cả lúc ngủ cũng nhíu chặt chân mày, lại thở dài, khẽ gọi: “Tử Nhiên.”

Chân mày Ôn Tử Nhiên càng thêm nhíu chặt, vô thức cuộn lại một chút, không tỉnh.

Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, nhè nhẹ vỗ vỗ lên vai hắn, Ôn Tử Nhiên khẽ tê lên một tiếng, Nhiếp Huyễn sửng sốt, mới nhớ tới ngày đó dưới cơn thịnh nộ đúng là đã đạp lên đầu vai hắn, lại không biết có mạnh hay không.

Thường ngày những khi tán tỉnh chỉ cần xoa nắn vài cái thì đã để lại dấu vết rồi, lần này, chỉ sợ là đã bầm tím một mảng.

Chương 155

Nhiếp Huyễn vẫn còn đang xuất thần, Ôn Tử Nhiên lại là bị kích động, ngồi ngay ngắn mở to mắt, thập phần mờ mịt nhìn hoàng đế trước mặt.

Ánh mắt đầu tiên nhập nhèm nao núng, lại có thêm ba phần tự giễu, rũ mắt không nhìn tiếu nữa, thản nhiên sửa sang văn thư bên cạnh.

Nhiếp Huyễn cảm thấy thú vị mà nhìn hắn thêm mấy lần, cũng thản nhiên tự tìm chiếc ghế dựa ngồi xuống.

Ôn Tử Nhiên cầm văn thư trên tay sửa soạn lại, đang làm dở chừng, bỗng nhiên đông cứng lại.

Kinh nghi bất định giương mắt nhìn về hướng bệ hạ đang ngồi, chớp mắt, đứng mạnh lên, kinh ngạc nói: “Bệ hạ?!”

Nhiếp Huyễn đang định trêu đùa, đã thấy gương mặt tràn ngập kinh ngạc của Hộ bộ thượng thư nhà mình nhanh chóng biến thành tay chân luống cuống, vội vàng đến trước mặt y quỳ xuống dập đầu: “Thần không biết bệ hạ giá lâm, không tiếp đón từ xa, vạn mong thứ tội.”

Cũng không dám ngẩng đầu.

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo, nghĩ, quả nhiên vẫn nên bảo trụ hắn thôi.

Vốn là sử công không bằng sử quá (câu này có nghĩa là dùng người có công trạng thì không bằng dùng người từng trải qua sai lầm), Ôn Tử Nhiên vốn dĩ nhât quan cẩn thận, qua khỏi trận này, sẽ càng thêm gan góc, từ đó về sau hành sự sẽ càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không để có nửa điểm sai lầm.

Chút tâm tư linh hoạt kia cũng sẽ thu liễm đi nhiều, chân chân chính chính làm một thần tử đơn thuần.

Sau khi quyết định, tinh thần cũng trở nên thanh minh rất nhiều, Nhiếp Huyễn khẽ thở dài, nói: “Đứng lên đi.”

Ôn Tử Nhiên rụt rè giương mắt, lại cúi đầu, nói: “....thần không dám.”

Nhiếp Huyễn cúi xuống, đặt tay lên đầu vai hắn, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: “Bị thương không? Rất đau sao?”

Lúc bàn tay hoàng đế đặt lên đầu vai, Ôn Tử Nhiên khẽ run lên một chút ~~ chỗ đó bị hoàng đế dưới cơn thịnh nộ mà đạp một cưới sưng đỏ lên, máu bầm đến nay vẫn chưa tan hết.

Hiện giờ lại nghe thấy mấy lời ôn tồn mềm mại thân thiết này vẫn cảm thấy ngơ ngẩn, không dám tin mà nâng mắt lên, lại vẫn cứ rụt rẻ, muốn nói lại thôi.

Nhiếp Huyễn nhìn thoáng qua đôi đồng tử rõ ràng đã có chút ướt át của hắn, vươn tay tới cởi ra vạt áo hắn, Ôn Tử Nhiên sợ hãi lui ra sau, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ...”

Nhiếp Huyễn nói: “Nghe lời.”

Ôn Tử Nhiên liền cúi đầu không nói gì thêm, mặc cho hoàng đế cởi áo mình rồi lạ kéo luôn cả nội y ra, để lộ vết bầm thương tâm trên bả vai.

Nhiếp Huyễn dùng ngón tay cẩn thận dè chừng vuốt ve qua vết thương, chân mày hơi nhíu, hỏi: “Trẫm lúc đó...xuống tay mạnh như vậy sao? Lúc đó quả thật là tức giận vô cùng, không biết nặng nhẹ...Ngươi... vẫn chưa từng bôi thuốc sao?”

Ôn Tử Nhiên vẫn cúi đầu không nói lời nào.

Lại tí tách một tiếng, giọt nước ấm áp rơi lên trên mu bàn tay hoàng đế.

Nhiếp Huyễn rút tay về, nhìn giọt nước trên mu bàn tay, nâng tay nắm cằm buộc hắn ngẩng lên, quả nhiên thấy được hai hàng nước mắt.

Liền nâng tay nhẹ nhàng lau lên khóe mắt hắn: “Được rồi, đừng khóc.”

Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, muốn nói cái gì, nghẹn ngào, nhất thời không tìm ra được thanh âm chính mình, Nhiếp Huyễn kéo hắn lên khỏi mặt đất, đặt hắn ngồi lên trên đùi mình, dỗ dành một lát, mới nghe hắn gian nan nói: “Thần không biết là sẽ như vậy... Thật sự không biết... Trường Giang một trăm hai mươi tám năm qua chưa từng có lũ xuân... Ban đầu không thể điều tra ra sai phạm ở Kinh Châu đúng là thất trách của thần... thần sợ bệ hạ trách tội, muốn tìm cách chu toàn, không ngờ rằng...”

Nhiếp Huyễn nhè nhẹ vỗ vỗ lên lưng hắn, nói: “Liễu Dương lại chính là thê đệ của ngươi, nếu có thể chu toàn, đương nhiên phải giúp, có phải không? Trẫm đều biết rõ.”

Ôn Tử Nhiên rụt rè nắm lấy góc áo hoàng đế, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, bệ hạ không tức giận thần nữa... sao?”

Nhiếp Huyễn chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong cùng khát vọng kia, bỗng nhiên lại nhớ tới Nhiếp Kỳ từng nói tới việc gì mà cột sống bị đánh gãy lúc trước kia.

Y nghĩ, Hộ bộ thượng thư của y hiện giờ, chỉ sợ rằng đã xem y là người đáng tin cậy.

Đây có thể xem như là một việc tốt, nhưng cũng không phải là thứ mà y muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.