Ôn Tử Nhiên mang theo một thân mùi rượu cùng mồ hôi lạnh, bước chân mơ hồ trở về Hộ bộ.
Lúc này đã hết giờ làm việc, nhóm Thị lang đã hẹn đi Thiên Hương lầu liên hoan, trong bộ chỉ còn lại hai lão trực ban, thấy hắn tâm thần không vui, không dám bước tới chuốc lấy rủi ro.
Xúc cảm mới bị hoàng đế khẽ cắn vẫn còn, âm thanh tiếu ngữ hoàng đế nói bên tai vẫn quanh quẩn, ôn ôn nhu nhu, lại khiến cho xương cốt bên trong hắn phát lạnh ra tới bên ngoài.
“Đừng sợ, trẫm vẫn luôn thương hương tiếc ngọc, sẽ không muốn ái khanh ngay tại đây.”
Lảo đảo ngã ngồi vào trong ghế, ngón tay thon dài dùng lực nắn thái dương.
Tuyệt đối là ác mộng.
Ôn Tử Nhiên hắn đã hơn ba mươi tuổi, có thê có tử, không nói đến những vị mỹ nhân thiên kiều bá mị trong hậu cung, cho dù là trên triều, chúng thần xuất sắc hơn hắn cũng không ít. Luận tuổi trẻ phong lưu hắn không bằng Dung Hàm Chi, luận dung mạo đẹp đẽ hắn không bằng Thành vương Nhiếp Kỳ, luận tư nghi tuấn nhã hắn không bằng thừa tướng Chu Hi...
Đến cùng là, đến cùng là tài gì đức gì, lọt vào mắt thiên tử?!
Ban đầu là hắn bị phỏng đoán vừa chuẩn xác vửa tru tâm của hoàng đế dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lại bị hoàng đế hôn môi đùa giỡn ra thêm một thân mồ hôi lạnh, áo lót trong người đều đẫm mồ hôi, dính dính nị nị dán lên làn da, chỉ cảm thấy cả người đều không khỏe.
Gió thu lạnh lẽo thổi, cả người càng thêm lạnh thấu.
Ôn Tử Nhiên ngồi đó hồi lâu, kêu lão trực ban nấu nước ấm mang đến, dùng nước ấm lau mặt, mới ngồi xuống trước bàn, bắt đầu xem các khoản thuế từ các huyện nha.
Hắn tự biết năng lực trị tài không phải đứng đầu, có thể đi lên đến vị trí hôm nay, một là dè chừng cẩn thận, hai là làm việc cần mẫn, đại thần thông thường làm đến thượng thư lục bộ địa vị cao như vậy, nào sẽ còn như hắn, hàng đêm đều ở lại trong bộ đến đầu sáng, càng là chuyện không vẹn toàn càng phải hỏi đến rõ ràng.
Nhưng nếu như không phải như vậy, sao lại có thể xử lý Hộ bộ được bền chắt như thép, lúc trước không chịu xu nịnh Chu Hi, tựa như bị Binh bộ thượng thư kia, sớm bị hắn đá văng.
Có lẽ bị hoàng đế chuốc rượu quá nhiều, lại bị dọa sợ, Ôn Tử Nhiên xem được chưa bao nhiêu trang liền xem không nổi nữa, chỉ cảm thấy trạng thái hôm nay thật không tốt, nghĩ nghĩ chắc phải về sớm.
Bỗng nghe tiếng cửa phòng mở, vừa ngẩng đầu, liền thấy hoàng đế tươi cười đứng trước mặt.
Nhiếp Huyễn đến trước cửa Hộ bộ đã lệnh cho mọi người đứng ngoài không được lên tiếng, chính mình lững thững bước vào đẩy ra cánh cửa.
Dưới đèn, Ôn Tử Nhiên càng có vẻ quân tử như ngọc, ngay cả một chút góc cạnh cũng không có, bị quấy nhiễu vì động tĩnh mở cửa vừa ngẩng đầu liền thấy hoàng đế, một bộ dáng hệt như thỏ con bị dọa sợ.
Nhiếp Huyễn càng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, Ôn Tử Nhiên đã đứng dậy hành lễ, cố gắng trấn định tinh thần nói: “Bệ hạ sao đêm khuya lại tới đây, có chuyện quan trọng gì sao?”
Biết nam nhân trước mắt là đang giả ngu, Nhiếp Huyễn cười như không cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ tùy ý nhìn xem. Thấy nơi này của ái khanh vẫn còn sáng đèn... Đã trễ thế này, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Ôn Tử Nhiên không nghe thấy hoàng đế nói bình thân, không dám thằng eo, rũ mắt cẩn thận đáp: “Thần còn có chút công vụ, đang muốn xem, trách nhiệm của Hộ bộ quan trọng, thần không dám chểnh mảng.”
Nhiếp Huyễn liếc mắt nhìn văn thư trên bàn, chậc chậc thở dài: “Ái khanh cũng thật vất vả. Nếu tổn hại đến thân mình, trẫm nhưng là...sẽ đau lòng.”
Hai tiếng đau lòng bị đè thấp không lý do, mang theo một loại ôn nhu từ tính lay động nhân tâm, Ôn Tử Nhiên nhất thời sửng sốt, không biết phải ứng đối như thế nào, càng cúi người thêm thấp nói: “Long ân của bệ hạ, thần chết muôn lần không đủ báo đáp một phần.”
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, vươn tay ôm vòng eo càng thêm nổi rõ vì động tác cúi người của Ôn Tử Nhiên, “Được, ái khanh không cần đa lễ. Sao trẫm lại muốn ái khanh phải muôn lần chết chứ?”
Ôn Tử Nhiên rùng mình trong vòng tay y, hoàn toàn không biết làm sao cho phải, con thỏ sợ hãi bị biến thành con thỏ bị mất căn cứ không còn đường tiến lùi, đông cứng hồi lâu mới chậm rãi thẳng lưng lên, cẩn thật dè dặt muốn tránh thoát bàn tay của Nhiếp Huyễn.
Nhiếp Huyễn khi nào lại chịu bỏ qua hắn, ngón tay ấn lên eo tuyến, tiện đà vuốt ve quanh eo cực kỳ có kỹ xão, sau đó một phen câu lên, nửa ôm nửa tha Hộ bộ thương thư đã bị đùa giỡn đến đầy mặt kinh ngạc vào phòng trong.
Mắt thấy bị mang về hướng nhuyễn tháp bên trong gian nghỉ tạm, Ôn Tử Nhiên cuối cùng cũng run run chen ra một câu hỏi: “Bệ hạ đây..đây là...ý gì...”
“Ái khanh là trọng thần, là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm đương nhiên muốn...thân cận một chút.”
Trong đầu Ôn Tử Nhiên trống rỗng, bất ngờ không kịp đề phòng liền bị đẩy ngã vào giường, chỉ mới động thân, liền bị người từ sau lưng ôm lấy.
Ngự hương bao phủ lên, hoàng đế đã hoàn toàn không còn dáng vẻ suy yếu bệnh sắp chết của nửa năm trước, thân thể tinh tráng trẻ trung nóng bỏng, nóng đến khiến cho hắn phát mộng.
Chương 14
Nhiếp Huyễn chôn mặt vào cần cổ hắn, trầm trầm bật cười: “Vừa rồi không phải đã ngỏ ý với ngươi, sao còn sợ thành như vậy.”
Thanh âm Ôn Tử Nhiên run rẩy, nói năng lộn xộn: “Bệ hạ, chẳng lẽ vừa rồi...vừa rồi, mới vửa rồi chẳng lẽ không phải...”
“Cho rằng trẫm đùa với ngươi sao?” Nhiếp Huyễn vươn ra đầu lưỡi, ái muội liếm liếm sau tai hắn: “Vậy hiện tại nói rõ với ngươi, không phải đùa.”
Trong đầu Ôn Tử Nhiên oong lên một tiếng, theo bản năng liền muốn giãy dụa.
Hoàng đế chỉ dùng một tay đè lại thắt lưng hắn, ghé vào bên tai khẽ cười nói: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết, ái khanh đọc sách thánh hiền đến đâu rồi?”
Ôn Tử Nhiên đông cứng toàn thân, lẩm bẩm nói: “Thần vì bệ hạ muôn lần chết không từ, nhưng bệ hạ lại không phải muốn thần chết, là muốn, muốn...”
Hắn không nói nên lời.
“Muôn lần chết cũng không từ, thị tẩm lại không được? Trung tâm của ái khanh thật là không có thành ý.” Nhiếp Huyễn cười nhẹ chế nhạo, kiếp trước hắn từng ngủ không ít thần tử, sớm thành thục với một mớ lý do thoái thác, ôn thanh dỗ dành: “Bất quá chỉ là một hồi vui thích mà thôi, cũng không bắt ái khanh nhập hậu cung phụng dưỡng, cũng sẽ không để cho ai biết, ái khanh sợ cái gì?”
Ôn Tử Nhiên càng đông cứng lợi hại hơn.
Hoàng đế cư nhiên có thể đem chuyện đồi bại này nói đến thuận lý thành chương đúng lý hợp tình, hắn lại không biết phải phản bác như thế nào.
Lại cảm thấy một trận ấm áp sau gáy, hoàng đế nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gáy hắn, thanh âm ôn hòa phiếm chút lãnh ý. “Huống chi chỉ có sau khi làm chuyện thân mật nhất, trẫm mới có thể hoàn toàn tín trọng ái khanh a.”
“Ái khanh nhân lúc trẫm bệnh nặng, muốn dùng Hộ bộ của trẫm làm công trạng để đầu danh...coi trọng Nhiếp Kỳ như vậy? Cảm thấy hắn tốt hơn trẫm sao?” Hoàng đế vẫn dán sát bên tai thì thầm, ngữ điệu ôn nhu, thanh âm lại lành lạnh.
Cả người Ôn Tử Nhiên đều mềm xuống, yếu đuối run rẩy dưới thân hoàng đế.
Hoàng đế biết.
Thì ra chuyện gì hoàng đế cũng đều biết.
Lúc trước hoàng đế hoa mắt ù tai thành như vậy, lại thêm một bộ dáng đoản mệnh, là người đều sẽ không đặt vốn liếng lên thân y, tôn thất lại rục rịch nhiều, thừa tướng cũng nhất quán chướng mắt hoàng đế, đại hoàng tử càng không chỗ nào trông cậy được.
Hắn vất vả nhiều năm như vậy mới leo lên được vị trí này, nơm nớp lo sợ cần cù chăm chỉ mà làm Hộ bộ thượng thư, không phải vì Chu Hi, đương nhiên càng không phải vì Dung Hàm Chi, lại càng thêm không phải vì một hôn quân không biết lúc nào sẽ chết trên giường.
Là vì chính mình.
Quyền lực của Chu Hi quá lớn, tân đế đăng cơ, cho dù là ai, đều sớm muộn sẽ không còn nhịn nữa, đến lúc đó trong lục bộ chỉ còn một mình mình không cúi đầu xưng thần với hắn, nếu không tự dựa vào mình thì biết trông cậy ai? Cúi đầu với Chu Hi còn không bằng đầu hàng tân đế.
Lại bị nhìn thấu.
Ôn Tử Nhiên vô lực vùi mặt vào trong đệm giường.
Hoàng đế thân mật hôn lên vành tai hắn, ôn thanh nói: “Công trạng đầu danh vẫn phải giao ra, bất quá Hộ bộ vốn là của trẫm...Trẫm muốn khanh lấy thân mình làm thành công trạng dầu danh, khanh nguyện ý sao?”
Dừng một chút lại tươi cười nói: “Nếu không nguyện ý cũng không sao cả, trẫm không thích ép buộc người khác, loại chuyện này, phải ngươi tình ta nguyện mới thú vị.”
Miệng nói không sao, răng cắn vành tai hắn lại thong thả gia tăng lực đạo, Ôn Tử Nhiên bị cắn đến đau, lại không dám kêu, thậm chí không dám nghĩ đến nếu mình thật sự cự tuyệt hoàng đế sẽ làm như thế nào.
Đáy lòng một mảnh hỗn loạn, lời nói của hoàng đế tựa như có ma lực, vang vang bên tai.
Bất quá là một hồi vui sướng.
Cũng sẽ không để cho ai biết.
Hắn nhắm mắt, muốn nói, lại nhẹ nhàng nghẹn ngào một chút,
Đầu lưỡi hoàng đế với vào trong tai, kích thích hắn rùng mình, ngón tay gắt gao siết chặt đệm giường dưới thân: “Thần...”
“Sao?” Hoàng đế mỉm cười, bình tĩnh thong dong, phảng phất tự tin rằng hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu hoang đường tột độ này.
Càng đáng buồn là, hắn đúng thật không cự tuyệt.
Ôn Tử Nhiên nức nở một tiếng, ách giọng nói: “Thần...không dám không phụng mệnh.”