Ôn Tử Nhiên cúi đầu ăn cháo, vì vừa thẹn lại vừa quẫn bách, nên ăn rất nhanh, không cẩn thận, tạo thành âm thanh sùm sụp.
Nhiếp Huyễn nghe thấy bậc cười, thú vị hỏi: “Ngon không?”
Ôn Tử Nhiên ngừng, nhẹ nhàng “ân” một tiếng.
Nhiếp Huyễn thấy trong bát đã trống, liền gọi nội thị đến mang đi, còn hỏi hắn: “Còn muốn ăn thêm không?”
Ôn Tử Nhiên lắc đầu.
Hắn đói bụng hồi lâu, lại ăn gấp gáp, đã no rồi.
Hoàng đế vừa cười vừa ghé sát lại, liếm lên khóe môi còn lấp lánh nước cháo của hắn, nếm nếm, nói: “Không tệ.”
Ngón tay Ôn Tử Nhiên buông bên người nắm chặt lại thả ra vài lần như vậy, cuối cùng mới cẩn thận dè dặt nâng lên, ôm qua eo hoàng đế.
Nhiếp Huyễn hơi hơi cúi xuống, chiếc lưỡi đang liếm trên khóe môi Ôn Tử Nhiên chui vào bên trong, nhẹ mút.
Ôn Tử Nhiên cũng dán sát lại, hôn hoàng đế, sau đó cúi đầu úp vào ngực hoàng đế, đôi tay vòng qua thắt lưng hoàng đế ôm càng thêm chặt.
Nhiếp Huyễn ý vị thâm trường cười một tiếng, hỏi: “Tử Nhiên?”
Hơi thở Ôn Tử Nhiên cách tầng tầng y phục phả vào trong lồng ngực y, thập phần hỗn độn.
Nhiếp Huyễn cũng ôm lấy Hộ bộ thượng thư của y, ghé vào bên đôi tai đỏ bừng, trêu chọc: “Đây là... yêu thương nhung nhớ sao?”
Y cho rằng Ôn Tử Nhiên sẽ không trả lời, nhưng nam nhân trong lòng không chỉ thấp giọng “ân” một tiếng, còn sợ hãi hỏi: “Bệ hạ không.... không tức giận thần sao.”
Nhiếp Huyễn không đáp lại, chỉ kéo hắn ra khỏi lòng mình, quan sát kỹ càng một lát, mới nói: “Là sợ trẫm tức giận, hay là thật sự muốn, hửm?”
Ôn Tử Nhiên hơi hơi sửng sốt.
Nhiếp Huyễn nắm lấy cẳm hắn ép hắn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Xem ra là vì sợ trẫm vẫn còn giận thôi. Tử Nhiên, trong lòng ngươi, trẫm tệ như vậy?”
Ôn Tử Nhiên vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải!”
Nhiếp Huyễn cao thâm bí hiểm nhìn hắn một lát, cho đến khi Ôn Tử Nhiên bắt đầu sợ hãi nghi hoặc, mới phá lên cười, ôm lấy hắn ngã vào giường, dùng chóp mũi cọ cọ lên má hắn, trêu đùa: “Vậy chính là... muốn?”
Ôn Tử Nhiên lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ...”
Mặt đỏ đến sắp bốc cháy, hai tay vẫn còn quàng bên hông hoàng đế như cũ, lực đạo nơi đầu ngón tay nặng nhẹ thay đổi mấy lần, đúng là đang do dự, hồi lâu mới nhắm mắt lại, tựa như đã lấy đủ dũng khí vậy, khẽ “ân” một tiếng.
Rõ ràng là xấu hổ lại cố ép bản thân phải thành thật thẳng thắn, khiến người có chút đau lòng, Nhiếp Huyễn vừa yêu vừa thương, nhớ tới sự quyết liệt của mình mấy ngày trước, bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng.
Ôn khanh của y vừa nhát gan lại vừa mềm mại, thật sự có thể chịu nổi sự giày vò như vậy sao?
Nhưng nếu như không dày vò, thì mĩ ngọc ôn thuận như vậy sao có thể tạo thành danh khí truyền thế được chứ.
Trong lòng hoàng đế rối loạn, lại cúi xuống cắn một ngụm lên khóe môi Ôn Tử Nhiên, trêu chọc: “Khó xử như vậy? Không cần miễn cưỡng đâu.”
Thanh âm Ôn Tử Nhiên lí nhí đến gần như không thể nghe thấy, lại nói là: “Không miễn cưỡng.”
Nhiếp Huyễn cảm động, hôn hôn lên đôi môi hắn, thì thầm: “Ôn khanh thích trẫm sao?”
Hiển nhiên là Ôn Tử Nhiên không nghĩ tới hoàng đế sẽ hỏi vấn đề này, kinh ngạc giương mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cao lớn hơn hắn, cường tráng hơn hắn, đè trên người thật sự nặng, lại ngoài ý muốn nhận được ấm áp.
Sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vừa thì thầm khẽ khàng nói một tiếng thích, vừa chủ động ngẩng mặt, dùng môi chạm vào cánh môi hoàng đế.
Trong lòng Nhiếp Huyễn vui vẻ, dịu dàng nói: “Trẫm cũng thích Ôn khanh.”
Dứt lời lập tức ôm chặt lấy hắn, trao đổi một nụ hôn triền miên ướt át.
Y nghĩ, chính vì trẫm thích ngươi, cho nên trẫm mới muốn ngươi trở thành một người tốt hơn nữa.