Ôn Tử Nhiên nhìn hoàng đế một lát, khiếp sợ, khổ sở, thậm chí phẫn nộ, từng thứ hiện lên lại bị áp chế, cuối cùng chỉ cuối đầu, không nói một lời.
Nhiếp Huyễn lẳng lặng nhìn bả vai hắn hơi hơi phát run cùng với cố gắng nhặt lại bản tấu chương kia, nhưng vì run rẩy mà vài ba lần ngón tay không cầm lên nổi.
Lại chưa tiếp chỉ.
Hoàng đế hơi hơi mím môi, chậm rãi nói: “Trầm cần, là một người tài kinh thế có năng lực có trách nhiệm có thể trọng dụng được.”
Một câu này, nếu là do Hoàng đế nói với Tân khoa Trạng nguyên, thì là bao hàm vô hạn mong đợi, có ý muốn trọng dụng.
Y biết Ôn Tử Nhiên vẫn luôn thông minh thức thời khéo đưa đẩy, sẽ hiểu.
Ôn Tử Nhiên chẳng những không đáp lời, cuối cùng, lại chỉ khẽ cười một tiếng.
Nhiếp Huyễn bị hắn cười đến sửng sốt, Ôn Tử Nhiên thật sự là nhặt không lên nổi bản tấu chương kia, liền đơn giản không nhặt nữa, lảo đảo lui về sau hai bước, chầm chậm ngẩng lên, nói: “Thứ thần cả gan, an bài này của bệ hạ... là được định ra từ lúc nào?”
Nhiếp Huyễn theo bản năng nhướn nhướn mày, Ôn Tử Nhiên gian nan đứng thẳng dậy, đôi mắt tràn ngập buồn bã, lại không rơi lệ như trong dự kiến của Nhiếp Huyễn, chỉ mỉm cười tự giễu, nói: “Sợ là đã định ra từ rất lâu rồi, có phải thế không?”
Nhiếp Huyễn chưa từng nghĩ tới Ôn Tử Nhiên sẽ lại phản ứng như thế này, chần chờ trong một giây lát, đã nhanh chóng lấy lại uy nghi đế vương, trầm giọng trách mắng: “Ôn khanh chống đối.”
Ôn Tử Nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hoàng đế, theo bản năng hơi hơi mím môi, cúi thấp đầu.
Liền nhìn thấy giấy trắng mực đen rành rành trên bản tấu chương nằm bên chân, trước mắt tựa như xác chết đói đầy thành Kinh Châu, trong tai lại là âm thanh mềm mại ôn tồn khiến người mặt đỏ tai hồng trên giường đêm nào.
Ngũ tạng như đốt.
Hắn vẫn luôn nhát gan, thơ ấu bị đích mẫu cùng huynh đệ con cả giày vo quen, biết phải cúi đầu chịu thua, mới chịu một chút ủy khuất, một chút đau đớn, sẽ không nhịn được mà rơi lệ.
Lại là lần đầu tiên trong đời, ngay cả nước mắt cũng không chảy nổi.
Nhát gan đến mức không dám nhìn thẳng vào long nhan uy nghiêm giận dữ, lại hiếm khi quật cường không muốn thua, vì thế liền đứng tại chỗ, tiến lùi đều không xong.
Ngữ khí Nhiếp Huyễn càng thêm lạnh lùng: “Ôn khanh, lĩnh chỉ tạ ơn.”
Ôn Tử Nhiên càng trở nên muốn cười, lại thật sự cười không nổi.
Hoàng đế ban ân điển, tín trọng cho thần tử, thậm chí không tuyên bố trước mọi người rằng hắn cần phải bị xử trí, đây đúng thật là một việc đáng mừng.
Nhưng hắn cho rằng, hắn và người tên Nhiếp Huyễn này, không chỉ là quân thần mà thôi.
Hắn làm sao cũng không thể nào thừa nhận, sau đủ loại ôn tồn tình cảm, đối phương lại bày ra dáng vẻ một quân vương đang giải quyết việc công với thần tử.
Một khi đã như vậy, thì những lời ôn tồn tình cảm kia để mà làm gì? Nếu cuối cùng vẫn muốn dùng bộ dáng uy nghiêm của quân vương một nước, vậy từ đầu đến cuối hãy đều là quân vương uy nghiêm đi, cho dù muốn làm chuyện gì, Ôn Tử Nhiên hắn chẳng qua cũng chỉ là một thần tử, còn có thể từ chối sao?
Chỉ là vẫn không cam lòng.
Ôn Tử Nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Nếu... nếu thần không tiếp chỉ thì sao?”
Nhiếp Huyễn đầu tiên là ngẩng ra, liền tức giận nhíu mày.
Y làm vua hai đời, vẫn luôn cường thế, cho dù là thần tử kiệt ngạo như Chu Hi, cũng tuyện không để uy nghiêm Thiên tử bị mạo phạm, ôn hòa đối xử với Ôn Tử Nhiên, chẳng qua cũng chỉ vì Ôn khanh của y tính tình luôn mềm mại nhu thuận, không muốn làm hỏng hòa khí, nào ngờ lại nghe được lời nói không biết tốt xấu như vậy.
Hoàng đế nheo mắt, ngữ khí lành lạnh: “Là do Trẫm vẫn luôn ôn hòa, chiều hư ngươi rồi hay sao? Học ở đâu thói thị sủng sinh kiêu!”
Ôn Tử Nhiên nhìn hoàng đế đột nhiên trở nên giận dữ, chớp mắt.
Một giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi, rơi xuống, hắn lại cười, cúi đầu, vạn phần kính cẩn tuân mệnh: “Không. Thần Ôn Tử Nhiên....lĩnh chỉ tạ ơn.”