Nhiếp Kỳ có chút không nhịn cười nổi, lại cảm thấy trong lòng không biết là tư vị gì.
Bản thân hắn cũng xuất thân cao quý đệ nhất, đại khái có thể hiểu rõ cái suy nghĩ đúng lý hợp tình đương nhiên này của Nhiếp Huyễn là từ đâu mà ra. Cẩn thận nghĩ lại, sau khi tính tình Nhiếp Huyễn đại biến, tuy rằng thủ đoạn sử xự hay là tâm tư sâu kín đều đạt đến một loại trình độ khiến người sợ hãi, phần tính tình bá đạo tự cho là đúng kia cũng dâng cao đến cực hạn.
Nhiếp Kỳ tự mình cũng từng nếm trải đau khổ, chỉ là khúc mắt rất sâu, nhất thời mờ mịt. Còn đám thần tử trên triều e ngại thân phận chí cao vô thượng của hoàng đế cùng với tài trí thủ đoạn xuất chúng của y, cho nên cũng chưa từng bức được hoàng đế đến tình cảnh biết chừng mực khi qua lại với người khác.
Hoàng đế quá thông minh, rất anh minh thần võ, lại vô cùng thông suốt tâm tư quần thần, thế cho nên mọi người đều xem nhẹ, điệt nhi này của hắn thật ra cũng không phải là một người biết cách biểu lộ tình cảm, cũng không biết phài làm sao mới thỏa đáng.
Năm xưa luyến mộ hắn, lại do dự không dám mở miệng, bị lạnh nhạt, liền dỗi, vùi trong hậu cung hồ nháo; Sau khi bệnh nặng có thể là đã nghĩ thông suốt, nên mới trở nên thủ đoạn kịch liệt, một chút cũng không thèm để ý xem người khác có bằng lòng hay không.
Ý cười của Thành vương điện hạ thu liễm thành một nụ cười sâu sắc, lời ra khỏi miệng lại không phải là trả lời câu hỏi vửa rồi: “Bệ hạ hoàn toàn không làm sai gì cả, chỉ là bổn vương vẫn chưa nhận lời đưa tiễn Ôn Thượng thư thay cho bệ hạ.”
Nhiếp Huyễn giật mình, vốn muốn hỏi hắn vì sao lại bật cười, nhưng cuối cùng vẫn là không hỏi, cho dù như thế nào, bao giờ cũng là bản thân mình có lẽ đã sai ở chỗ nào đó.
Người đã làm vua hai đời có chút khó hiểu, thần tử phạm tội lớn như vậy, thân là quân vương, y không chỉ khoan thứ, thậm chí còn không để việc này ảnh hưởng đến tư tình giữa hai người bọn họ, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Cũng do y hôm nay mềm lòng, chứ nếu là kiếp trước, chỉ sợ sẽ thật sự tức giận trách cứ.
Suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu được, có chút buồn rầu mà nói: “Việc này thật sự không tiện gian cho triều thần, cung nhân nội thị bên cạnh trẫm lại càng không thể. Tử Nhiên cũng tựa như là viên ngọc thô chưa được mài giũa, nếu được rèn luyện tốt, có thể thành lợi khí cho xã tắc. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng không nên để hắn cứ giận dỗi vô cớ như vậy, trở thành mối hiềm khích giữa quân thần.”
Nhiếp Kỳ vỗ vỗ tay: “Đúng thật là đế vi hoàng chi đạo, lão thành mưu quốc chi ngôn.”
Cố tình đây mới chính là cốt lõi vẫn đề.
Mà hoàng đế không hề phát hiện.
Nhiếp Kỳ cong khóe môi, càng thêm muốn thò tay xoa xoa đầu y, cho dù có tinh minh lợi hại không biết xấu hổ, hùng tư anh phát, lưu manh thối như thế nào đi nữa, đến cùng cũng vẫn chỉ là một thanh niên mới qua hai mươi mà thôi.
Nhiếp Huyễn thấy hắn thần sắc phức tạp, lại hiểu sai ý, nhẹ giọng ôn tồn nói: “Trẫm và Tử Nhiên có tư tình, mang việc của hắn đến nhờ vả tiểu hoàng thúc, trẫm cũng biết là không hay lắm...Nhưng dù sao cũng có chút dính đến quốc sự, tiểu hoàng thúc hẳn là có thể thông cảm.”
Nhiếp Kỳ nheo mắt, ra vẻ như còn suy xét, nghĩ đến lại là, thực ra trong những chuyện này hoàng đế lại không ngốc một chút nào.
Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng của hắn, nhẹ giọng nói: “Mấy chuyện mờ ám này trẫm chỉ đối với tiểu hoàng thúc mới có thể không cần che giấu, nói hết với ngươi, cũng bởi vì trẫm tín nhiệm tiểu hoàng thúc.”
Hoàng đế vừa lựa từng câu chữ, vừa thò tay lên bàn cầm hạt thông, bóc vỏ, đút đến bên miệng Nhiếp Kỳ.
Này đã có thể xem là lấy lòng.
Nhiếp Kỳ chậm rãi bật cười, vươn đầu lưỡi cuốn lấy hạt thông trên tay Nhiếp Huyễn, đầu lưỡi ướt nóng lướt qua đầu ngón tay mẫn cảm, khiến cho Nhiếp Huyễn mơ mộng.
Tiểu hoàng thúc của y ăn hạt thông, xa xăm nhìn y, nói: “Điệt nhi ngoan, ngươi thiếu ta một phần ân tình đấy.”