Nhiếp Huyễn ngồi trên long ỷ trước kim điện, đứng phía dưới là toàn bộ quan viên văn võ đủ tư cách tham dự họp triều, y hít sâu vào một hơi, tầm mắt từ cửa điện thu vào đến bách quan.
Từ Giám sát ngự sử Trương Hoài Ân và Công bộ chủ sự đang khẳng khái đứng hai bên, cho đến Công bộ thượng thư Phùng Duyên Thế đang quỳ rạp trên mặt đất nơm nớp lo sợ không dám cất đầu.
Hoàng đế siết chặt nắm tay, nheo mắt lại, cuối cùng dừng mắt trên người thừa tướng của y.
Chu Hi vẫn trước sau như một, phong tư xuất chúng, cao ngất ưu nhã, vai lưng thẳng tắp, như trúc như ngọc. Lúc này đây đang mang nét mặt trang nghiêm đứng đầu quần thần, nghe vị Ngự sử kia trần thuật.
Cứ như thể việc này không liên quan gì đến hắn vậy.
Tựa hồ là nhận ra ánh mắt của hoàng đế, còn nhàn rỗi mà cung kính khẽ hạ thấp người.
Giám sát ngự sử Lô Hoài Ân buộc tội Công bộ thượng thư Phùng Duyên Thế hai mươi tám điều trọng tội, từ tham ô, đến thu nhận hối lộ, lấy công mưu tư, từng điều từng khoản, có lý lẽ có bằng chứng, thậm chí hắn còn lôi từ trong lòng ra một phong hàm, bên trong thật sự dày, tất cả đều là tội chứng của Phùng Duyên Thế.
Cả triều văn võ im lặng lắng nghe.
Ai mà không biết Công bộ thượng thư được hoàng đế tự mình lý chính sau đó lại tự mình đề bạt, thậm chí, lúc đó hoàng đế thoát ly hậu cung, sơ chưởng triều chính, muốn xếp nhân thủ vào, còn gặp phải thế gia cản chân cản tay.
Lô Hoài Ân cứ như thế mà ngang nhiên buộc tội Phùng Duyên Thế ngay giữa triều, cũng chẳng khác gì cởi chiếc giày thối quơ qua quơ lại trước mũi hoàng đế.
Mà lời hắn nói lại vô cùng chuẩn xác, ngay cả vật chứng cũng có đủ.
Sau khi buộc tội không ngừng nghỉ xong xuôi, còn không quên quỳ rạp xuống đất, lột bỏ mũ quan của mình, cung kính nói: “Thần biết bệ hạ tín trọng Phùng Duyên Thế, chính vì như vậy, Phùng Duyên Thế khi quân phạm thượng, mới càng là tội ác tày trời! Thần xin bệ hạ, phán xử theo lẽ công bằng, vấn tội!”
Tâm trạng Nhiếp Huyễn kém đến cực điểm, cầm lấy phòng hàm được thái giám trình lên đổ hết lên long án, một mớ vật chứng thật dày nằm la liệt, y bình tĩnh sắp xếp lại mấy trang giấy kia, xem qua từng tờ, càng xem càng cảm thấy kém, hận không thể ném hết lên trên mặt Phùng Duyên Thế, còn bắt hắn phải ăn vào từng tở từng tở một.
Chỉ quát: “Còn không mau lôi Phùng Duyên Thế xuống, giao cho Tam pháp tư luận tội!”
Dừng một chút, lại hít sâu một hơi bình phục tâm tình, lại nói: “Lô khanh, bình thân đi, ái khanh cần mẫn chăm chỉ, nên hạ chỉ ca ngợi, không cần như vậy.”
Lô Hoài Ân tạ ơn, mới đứng dậy, lại đội mũ quan vào.
Nhiếp Huyễn tức giận đến không muốn nói, lại nghe có thần tử bước ra bẩm tấu: “Khải tấu bệ hạ, Hộ bộ thượng thư đến nay vẫn bỏ trống, hôm nay Công bộ thượng thư lại khuyết chức, lục bộ là trụ cột triều chính, không thể vô chủ a.”
Mấy thế gia nhắm vào Hộ bộ thượng thư lần lượt bước ra, trong tối ngoài sáng, úp úp mở mở muốn hoàng đế sớm định Hộ bộ thượng thư.
Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, nói: “Hộ bộ thượng thư quan trọng, trước hết nghị sự về nhân tuyển của Công bộ thượng thư đi.”
Khóe môi Chu Hi hơi cong cong.
Công bộ tả thị lang Hà Trọng và Phùng Duyên Thế đều do một tay hoàng đế đề bạt, lúc này câm như hến.
Công bộ hữu thị lang Lý Khiên bước lên một bước nói: “Khải tấu bệ hạ, chư công trong triều, vốn ít ai am hiểu công sự xây dựng, hiện nay Phùng Duyên Thế bị buộc trọng tội, thần và Hà thị lang cùng Phùng Duyên Thế chính là đồng liêu thân cận, bệ hạ không truy cứu đã là đại ân, thần cho rằng, Tư nông tự Trần tự khanh, có thể đương Công bộ thượng thư.”
Nhiếp Huyễn ngẩng phắt đầu lên.
Chu Hi vẫn một thần sắc vân đạm phong khinh như cũ, ngay cả khóe môi cũng liễm đi mấy phần, quân tử đoan chính, ôn nhu như ngọc.