Nhiếp Huyễn bị hôn bất ngờ không kịp phòng, trừng lớn hai mắt, nhưng y cũng nhanh chóng nheo lại, tinh thần hoảng loạn cũng chầm chậm trở nên bình tĩnh, chủ động hé môi lưỡi, tiếp nhận nụ hôn này.
Nhưng cho dù tư vị tốt thế nào cũng chỉ có thể lướt qua một chút liền ngưng, nếu hôn thêm triền miên xâm nhập, chỉ sợ Chu Hi sẽ hôn mê.
Nhiếp Huyễn lưu luyến buông đôi môi hắn ra, ôn thanh nhỏ nhẹ trêu đùa: “Da mặt Bá Dương sao lại mỏng như vậy.”
Chu Hi ho nhẹ hai tiếng, đôi tay vẫn mềm mại khoát lên cổ hoàng đế, thấp giọng nói: “Người mà không xấu hổ...”
Nhiếp Huyễn niết thắt lưng hắn, nói: “Trẫm vẫn chưa tận hứng đâu.”
Chu Hi ngậm miệng, hai tay buông cổ hoàng đế ra, nắm chặt lấy áo choàng trên người, sau một lúc lâu mới nói: “Thần tối nay thật sự là không thể nhận quân ân thêm được nữa.”
Nhiếp Huyễn cầm lấy một lọn tóc dài ướt đẫm của hắn, nhẹ vuốt ra một luồn thủy châu, thập phần ôn nhu mà nói: “Thừa tướng là xã tắc chi thần, là cánh tay đắc lực tâm phúc của trẫm, vẫn nên chăm sóc thân thể tốt một chút... Lúc trước còn có thể làm hai ba lần mà.”
Sắc mặt Chu Hi khẽ biến, quay mặt đi nói: “Thần lại không biết, xã tắc chi thần là để bệ hạ dùng như vậy.”
Nhiếp Huyễn sâu sắc nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa, kéo người về lại trong bể tắm, thanh lý thân mình cho hắn, lại dỗ hắn dùng ta làm giúp mình một hồi, rồi mới kết thúc lần tắm rửa lâu dài này.
Thời điểm đã không còn sớm, Chu Hi mặc tẩm y để mặc cung nữ của hoàng đế lau khô mái tóc dài cho mình, sau một lúc chần chờ mới nói: “Thần có thể trở về Chính Sự đường.”
Nhiếp Huyễn đang được cung nữ hầu hạ mặc tẩm bào, nghe vậy cười nói: “Chạy tới chạy lui, nhiễm lạnh thì làm sao? Trước sau gì mọi người cũng biết trẫm giữ thừa tướng ở lại Bình Chương điện, thừa tướng còn sợ cái gì?”
Chu Hi đưa mắt nhìn minh quang sa trướng vây quanh long sàng, không nói gì thêm, chỉ vô thức nâng tay vuốt lên chỗ có chút đau đớn trên cổ.
Là vết cắn của hoàng đế.
Lại có cung nữ bưng lên bình ngọc, cẩn thận dè dặt kéo tay hắn ra, lấy Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao bên trong lau lên vết hôn trên cổ thừa tướng.
Bí dược trong cung công dụng vô cùng tốt, trong lòng Chu Hi hơi thả lỏng một chút, hoàng đế phất tay cho lui hạ nhân, ngồi lên long sàng, lại hỏi: “Thật sự không truyền thái y sao?”
Chu Hi kiên trì như cũ: “Thần không sao.”
Nhiếp Huyễn gật gật đầu, vỗ vỗ lên giường, nói: “Vậy thì tốt rồi, lại đây.”
Chu Hi mím môi, chầm chậm bước tới.
Sáng sớm hôm sau, quần thần biết được thừa tướng ở lại trong cung còn ngủ cùng hoàng đế, tất cả đều rớt cằm.
Quần thần nghị luận không thôi, đương sự lại nói năng thận trọng, trong đám thế gia, mấy nhà thân cận với phủ thừa tướng sau khi đóng nha không hẹn mà cùng nhau kéo tới cửa, vừa đúng lúc đụng phải thái giám thân cận của hoàng đế bước ra khỏi phủ Thừa tướng.
Cặp mày nhíu chặt của Trần Phong nhăn càng thêm sâu, bước tới khách sáo: “Không biết lần này công công tới là vì...?”
Thái giám truyền chỉ kia đạm mạc cười, Trần Phong và mấy vị đệ tử thế gia khác nhìn đến nổi một thân da gà.
Vừa giương tay miết lên góc biểu chương, nói: “Nô tài phụng mệnh bệ hạ, đến xem thử Lục lang quân trong phủ Thừa tướng đã viết xong luận thư hay chưa.”
Mấy vị gia chủ hai mặt nhìn nhau: Lục lang Chu Sưởng vẫn còn bạch thân, Chu Hi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bảo hắn xuất sĩ, đây là chuyện mà cơ hồ ai ai cũng biết.
Nhưng mà lúc nào, lại đáp ứng hoàng đế viết luận thư chứ.