Nhiếp Huyễn nhớ tới lần đầu tiên triệu kiến Dung Hàm Chi.
Y cảm nhận được sự nhiệt liệt rõ ràng của đối phương, sạch sẽ thuần túy, không thích hợp với mọi thứ vốn thuộc về triều đình này.
Cảm thấy hắn tựa như gương, như lửa, như thần điểu mỗi lần giương cánh là có thể phần thiên diệt địa.
Có bao nhiêu trầm mê liền có bấy nhiêu phòng bị sợ hãi.
Nhiếp Huyễn bỗng cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ.
Y bị phần vui thích mà Dung Hàm Chi mang đến cùng với sự hòa hợp quân thần khiến cho mê hoặc thần trí, bị bề ngoài che mắt, đến nỗi quên đi mất sự phòng bị sợ hãi trước kia, tự cho là đúng, nhất là phần tư.
Hoàng đế nhìn vào đôi mắt thần tử mà y yêu thích, nói rõ từng câu từng chữ: “Trẫm nên biết từ trước, Dung khanh của trẫm, tuyệt sẽ không khom lưng trước mặt bất cứ kẻ nào.”
“Dù sao thì trong mắt ngươi, trẫm cũng chẳng qua chỉ là một thường nhân mà thôi.”
Dung Hàm Chi cười cười, cúi người, cất cao giọng nói: “Bệ hạ minh giám đến tận đây, thần không khỏi thụ ân cảm kích.”
Nhiếp Huyễn cảm thấy lời này nghe vào tai, thật sự cứ giống như là chế giếu, lại có chút không còn sức lực để so đo.
Liền quay lưng lại, chắp tay sau lưng mà đứng, thản nhiên nói: “Trẫm đâu còn ân điển mà cho ngươi?”
Dung Hàm Chi nhịn cười, nghiêm trang nói: “Bệ hạ chưa từng truy cứu khuyết điểm của thần, đã là thiên ân hạo đãng.”
Nhiếp Huyễn nhìn hắn một cái thật sâu.
Y đúng là không có cách nào bởi vì chuyện lần này mà đem Dung Hàm Chi hạ ngục vấn trảm.
Đại Yến lấy Nho giáo làm quốc bản, Hoa Di chi biện nói cách khác chính là cầm thú tài lang, nên biết rằng man di cũng là di, không khác mấy so với cầm thú, vì man di tác loạn phạm thượng mà hạ ngục vấn tội sĩ phu đi bình loạn, nếu bị truyền ra ngoài kẻ bị sĩ lâm thanh nghị chỉ trích sẽ không phải là Dung khanh của y nữa, mà chính là bản thân y.
Huống chi di nhân Tây Nam từng tàn sát người Hán vô tội, lần này lệ khí của Dung Hàm Chi tuy rằng nặng, nhưng cũng có vô số bách tính vỗ tay vui mừng.
Chuyện mà hắn làm sai nhất, chính là đem ý tưởng của hoàng đế, sĩ diện của hoàng đế, toàn bộ đều không xem vào đây, chỉ chú trọng khí phách nhất thời.
Hoàng đế lại xoay người, bên trong ánh mắt đều là vẻ hoang mang: “Mổ heo... thật sự tốt như vậy sao? Còn tốt hơn làm thừa tướng hay thái phó của thái tử?”
“Trên đời này không biết có bao nhiêu tên đồ tể, ngày nhớ đêm mong, trong mộng cũng hận không thể nào thăng tiến, ngươi hiện nay quan cư cao phẩm, thân thừa thánh quyển, lại dám nói rằng nếu không được như ý thì thà rằng đi mổ heo. Dung Hàm Chi, trẫm hỏi ngươi, lời này của ngươi để trẫm ở đâu, để triều đình ở đâu?”
Dung Hàm Chi vẫn cười như cũ, nói: “Đây chính là lý do vì sao bệ hạ lại thích thần, Dung Hàm Chi, mà không phải là bất cứ tên đồ tể nào trên đời.”
Nhiếp Huyễn nheo mắt, nói: “Dung khanh, ngươi quỳ xuống.”
Dung Hàm Chi tựa hồ có chút sửng sốt, lại tựa như lẽ đương nhiên mà hất vạt áo, quỳ xuống.
Lúc hắn quỳ, cũng thẳng lưng hơn người khác rất nhiều, ngẩng đầu, nhìn thằng vào ánh mắt hoàng đế.
Hoàng đế cũng cứ như vậy, đứng trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn.
Sắc trời đã lặn, đám cung nhân chỉnh tề lặng lẽ tiến vào, thắp lên lần lượt từng ngọn nến, ánh nến chiếu vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của hoàng đế, cũng rơi vào đôi mắt phượng hẹp dài đang nhướn lên của Dung Hàm Chi. Yên lặng giằng co, sâu sắc trầm mặc.
Nhiếp Huyễn cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống hắn, hồi lâu, mới từ từ nói: “Uy nghiêm thiên tử, sinh sát quyết đoán lẫm liệt không thể xâm phạm. Dung khanh, ngươi vượt giới hạn. Ngươi cần hiểu rõ, trẫm thưởng thức ngươi, thích ngươi, thậm chí tâm duyệt ngươi, không phải để ngươi không biết sợ như vậy.”
Cuối cùng Dung Hàm Chi cũng nhìn y một cái, sau đó khom lưng dập đầu, nói: “Thần không dám mạo phạm thiên uy.”
Sau đó hắn lôi trong lòng ra ấn giám thứ tướng, ấn giám tổng quản binh mã hành dinh Tây Nam, cùng với kim ngư phù đằng dùng để xuất nhận cửa cung, đặt ngay ngắn chỉnh tề trên mặt đất, nói: “Thần Dung Hàm Chi, khất hài cốt.”
Hoàng đế không quay đầu lại.
Y chỉ ngân nga nói: “Dung khanh a....Ngươi cũng cần phải hiểu rõ. Một khi trẫm còn chưa hạ chỉ, ân điển mà trẫm ban cho ngươi, ngươi ngay cả quyền từ chối cũng không có. Lấy lại đồ của ngươi, sau đó trở về, tắm rửa, đổi xiêm y, ăn chút gì đó.”
“Chờ đợi ý chỉ của trẫm xử lý ngươi.”