[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 166: Chương 166




Chu Sưởng đứng trước cửa cung, trong lòng cảm khái ngàn vạn.

Đích tử của dòng chính Lan Lăng Chu thị tự nhiên sẽ không giống như đệ tử tầm thường nơi xa xôi, đứng trước cung thành nguy nga liền co quắp bất an.

Chu thị Lục lang cũng không nổi danh bên ngoài, chưa từng xuất sĩ, thậm chí rất ít khi tham gia các thi hội du yến của đám đệ tử thế gia. Sau khi nhìn thấy một vị sĩ nhân trẻ tuổi phong tư duyên dáng mắt phượng đoan chính theo chân thái giám bên cạnh hoàng đế bước vào trong cung, binh sĩ gác cửa khi thay ca còn châu đầu ghé tai bàn tán một phen.

Thái giám đưa Chu Sưởng đến Thùy Củng điện, cúi người nói: “Bệ hạ chờ ngài ở thiên điện bên trái, Chu chủ sự.”

Chu Sưởng gật đầu mỉm cười, Thủy bộ chủ sự tân nhậm của Công bộ, trở thành danh thiếp mới của đích tôn Lục lang Lang Lăn Chu thị.

Nhiếp Huyễn đang đối diện với giá sách vĩnh viễn đầy ngập tấu chương công văn, nghe tiếng xoay người lại, khẽ mỉm cười nói: “Cảnh Dương đến rồi.”

Dừng một chút, nghiêm túc gọi một tiếng: “Chu khanh.”

Chu Sưởng bị một tiếng “Chu khanh” này gọi đến run lên, ngón tay dưới ống tay áo cuộn lại, kích động đến run rẩy, cơ hồ sắp khóc.

Hoàng đế trẻ tuổi hơn hắn, phong tư xuất sắc, dáng vẻ cao ngất, toàn thân đều tràn đầy một loại anh khí bừng bửng, sâu sắc hơn đám nhã nhân mà thế gia tôn sùng, khí khái hoàn toàn bất đồng với huynh trưởng phong nghi xuất chúng của hắn.

Gợi liên tưởng đến Dung Hàm Chi.

Tại tửu lâu ngoài ý muốn gặp được nam tử hợp ý lại là đối thủ bất hòa nổi danh của huynh trưởng, sau khi biết hắn là đệ đệ của Chu Hi ngoại trừ ngạc nhiên lại không vì vậy mà đối xử bất công.

Đây đại khái chính là điểm khác người lớn nhất của Dung Hàm Chi và những kẻ khác.

Biết được hắn mang theo thê nhi giận dỗi bỏ đi, tạm thời pha trộn bên ngoài, còn nhiệt tình muốn lấy một sở trạch cho hắn mượn, bị hắn uyển chuyển từ chối.

Nhớ tới vị huynh trưởng như giếng cổ hồ sâu không một gợn sóng trong nhà, lại nghĩ tới vị thứ tướng mãnh liệt rõ ràng tựa như nhiệt hỏa lưu ly, liền sẽ cảm thấy hai người bọn họ thủy hỏa bất dung mới là chuyện thường.

Tinh thần bay xa chỉ là chuyện xảy ra trong một chớp mắt, Chu Sưởng nhanh chóng thu lại suy nghĩ, đoan đoan chính chính hành lễ với hoàng đế: “Thần Chu Sưởng gặp bệ hạ.”

Nhiếp Huyễn cười cười, nói: “Chu khanh hãy bình thân.”

Vỗn dĩ muốn nói huynh trưởng nhà ngươi thấy trẫm cơ hồ là luôn luôn không quỳ, trừ khi có việc cầu xin với trẫm.

Nhưng lời này nói ra có vẻ khiến người cảm thấy nhỏ mọn, lại tựa như châm ngòi ly gián, làm tổn hại thân phận đế vương, chỉ ở hầu gian liền bị nuốt xuống, thay bằng: “Sùng Nhân phường tuy rằng không gần nơi quyền quý trong kinh hay tụ tập như là Văn Uyên phường, nhưng lại thanh tịnh, dựa vào Quốc Tử Giám, có khí thư hương, nếu Chu khanh không ghét bỏ, trẫm đã nhìn trúng một uyển trạch ở đó cho ngươi.”

Tướng phủ là ở Văn Uyên phường, Chu Hi vẫn mang theo hai đệ đệ bên người, kết hôn sinh nhi tử cũng không chia nhà. Lần này Chu Hi và hắn tranh cãi gay gắt, động tĩnh mới lớn như vậy.

Chu Sưởng tự nhiên sẽ không để ý, khấu tạ ân điển của hoàng đế.

Nhiếp Huyễn cũng không có hỏi chi tiết linh tinh như là vì sao Chu Sưởng rời nhà chỉ mang theo trưởng tử và ấu nữ mà lại không mang theo thứ tử này nọ, mà chỉ nghiêm mặt nói: “Chu khanh, ngươi có nguyện đến Kinh Châu trị thủy, thay trẫm phân ưu?”

Chu Sưởng không ngờ hoàng đế vừa gặp đã ủy thác trọng trách cho hắn, hơi có chút kích động, khom người nói: “Mong muốn đã lâu, thần muôn lần chết không từ.”

Dừng một chút, lại như nghĩ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn nhìn hoàng đế: “Không biết bệ hạ để ai làm chủ sự? Thần nhất định tận tâm tận lực, phụ tá xong việc.”

Nhiếp Huyễn nhìn hắn một cái, cười nói: “Đương nhiên là ngươi là chủ sự, nếu ngươi hiểu về trị thủy, sao trẫm lại tìm người khác làm chủ sự.”

“Nhưng thần chằng qua cũng chỉ là Thủy bộ chủ sự, nếu muốn trị thủy ở Kinh Châu, tất nhiên phải thành chiến dịch lớn, sao có thể do chức quan nhỏ chủ sự?” Chu Sưởng phản bác theo bản năng, nói xong mới cảm thấy lời này thật ra không nên nói.

Nghe như là oán giận hoàng đế ban chức quá nhỏ vậy.

Hắn có chút buồn bực cắn cắn môi, nghĩ, nếu huynh trưởng đang ở đây, thể nào cũng lại bị trách cứ nữa?

Bởi vì huynh trưởng của mình sẽ tuyệt đối không bao giờ có lời lẽ như vậy.

Chất giọng sang sảng của hoàng đế kéo hắn ra khỏi suy tư của chính mình: “Thủy bộ chủ sự tự nhiên là không thể, Công bộ Thị lang lại có thể. Chu khanh, Cảnh Dương, lần này, ngươi không được để trẫm thất vọng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.