[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 180: Chương 180




Nhiếp Huyễn sửng sốt một chút,

Y không ngờ Dung Hàm Chi sẽ chủ động nhắc tới việc chinh phạt Hung Nô. Dù sao thì cũng là một thần tử có công, đơn giản là hơi phạm vào thánh ý, ngay vào lúc đang độ tuổi xuân lại bị đầu nhàn trí tán ba năm, nghĩ thế nào cũng nên có chút oán giận chứ?

Thật sự có thể một lòng vì công, trung duẫn mà vì quân phân ưu, không có chút tư tâm nào sao?

Nhiếp Huyễn làm vua hai đời, cộng lại cũng vài mươi năm, số thần tử từng gặp nhiều như cá diếc qua sông, y không dám tin.

Nhưng đứng trước mặt đang là Dung Hàm Chi, y nhìn vào cặp mắt sáng ngời không chút ý che đậy gì kia, trong sáng như có dòng Cửu Thiên chảy qua, trong lòng đột ngột rung động.

Rực rỡ khoáng đạt.

Nếu là Dung Hàm Chi, mọi việc tựa hồ như đều thuận lý thành chương.

Năm xưa tim đập như trống, cũng không chỉ bởi vì nhan sắc diễm lệ của hắn, mà đa phần là bởi vì anh khí xuất chúng bất quần kia.

Nhiếp Huyễn nở nụ cười, cười xong vẫn không cam lòng mà hỏi một câu: “Dung khanh, quả thật không oán sao?”

Dung Hàm Chi cũng cười, hỏi lại hoàng đế một câu: “Thần vì sao phải oán?”

Nhiếp Huyễn vuốt cằm: “Dung khanh ngươi thân cư địa vị cao, đang độ tuổi xuân, lại đơn giản chỉ bởi vì trẫm tức giận với ngươi, những năm gần đây bị vây khốn nhàn tản ở kinh thành, không ai thăm hỏi, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, sao lại không oán?”

Dung Hàm Chi cười đến lợi hại, lắc lắc đầu nói: “Thần cũng không cảm thấy ủy khuất.”

Nhiếp Huyễn ngồi thẳng dậy, lại nghe thứ tướng của y cười nói: “Từ xưa trí truất hiền năng, chỉ có quân vương xả tắc lầm, thiên hạ bách tính khổ, nếu bản thân đã hiền năng, thì có gì không ổn? Không phải người nào cũng đều yêu thích công văn lao hình, cúc cung tận tụy đâu, bệ hạ.”

Nhiếp Huyễn cười đến lợi hại, một hồi lâu mới ngừng được: “Thì ra trẫm xử trí kẻ đại hiền như Dung khanh thế này, là trẫm tự hạ thiên hạ của mình, làm lỡ việc của giang sơn lê dân, trẫm thật sự là hôn quân sao.”

Dung Hàm Chi cười nói: “Chuyện này lại không hẳn là như vậy, bệ hạ vẫn là tài đức sáng suốt. Lúc trước tử cảnh thái bình, bệ hạ chỉ thần tu binh thư để lại cho hậu nhân, hiện nay Hung Nô phạm biên, bệ hạ cũng nghĩ đến thần.”

Nhiếp Huyễn ra vẻ cao thâm: “Sao Dung khanh lại biết trẫm nghĩ đến ngươi? Trong triều của trẫm, cũng không phải không tướng để dùng.”

Nét cười của Dung Hàm Chi chuyển thành vẻ sửng sốt ngạc nhiên: “Chuyện liên quan đến chiến sự ở phương bắc, thử hỏi cả triều văn võ, trừ ta ra còn có ai?”

Nhiếp Huyễn khẽ cảm thán: “Hay cho một câu trừ ta ra còn có ai! Dung khanh...”

Dừng một chút, lại cười lại thán: “Dung khanh a, sao trẫm lại thích ngươi tới vậy chứ?”

Lúc này Dung Hàm Chi mới thu lại thần sắc, sâu sắc cười lạy: “Thần có kiệt lực cũng thề không phụ sự ưu ái của bệ hạ.”

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, lắc lắc đầu thở dài: “Mỗi lần gặp ngươi, trẫm liền cảm thấy không có biện pháp.”

Dung Hàm Chi đứng thẳng lên, cười thật nhẹ nhàng: “Đều nhờ vào bệ hạ nhân đức khoan hậu, yêu quý thần tử, nếu không với trường hợp của thần thế này, nói năng không câu nệ, loạn ngữ báng quân thần, chỉ sợ sớm đã chịu tội chém thành hai đoạn.”

Nhiếp Huyễn nghiêng mắt liếc hắn: “Khó được a, Dung khanh, thì ra ngươi cũng biết bản thân mình tứ ngôn vô kỵ sao?”

Dung Hàm Chi cười nói: “Nếu không biết bệ hạ độ lượng rộng rãi cao thượng, lại yêu quý thần, thì sao thần dám làm càn chứ.”

Nhiếp Huyễn thấp giọng trêu đùa: “Thì ra đâu phải tứ ngôn vô kỵ, mà là thị sủng sinh kiêu.”

Dung Hàm Chi vẫn cười, đúng lý hợp tình mà nói: “Lấy sắc thị quân cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, sao lại không thể thị sủng sinh kiêu được chứ?”

Một câu gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Nhiếp Huyễn, khẽ cười đứng dậy nói: “Mấy lời lấy sắc thị quân, mà ngươi cũng có thể nói được thản nhiên như thế.”

Dung Hàm Chi nghiêng đầu, cười thêm sâu xa: “Chẳng lẽ thần làm không đủ thản nhiên sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.