Chu Sưởng chuyển về phủ thừa tướng.
Chu Hi ngã, trong phủ rộng lớn chỉ còn lại Chu Dục, không lo liệu hết được, hắn là huynh trưởng, không thể để mặc cho Tiểu Thập đảm đương một mình. Thê tử cũng cùng chuyển về, Trần Tiểu Liên mang theo Chu Khác ngày đêm canh giữ bên giường bệnh, phu nhân của Chu Dục lại đang có thai, việc bếp núc cũng cần người lo liệu.
Tây viện mà lúc trước hắn và gia quyến ở đã được sửa sang lại rất tốt, Trần Tiểu Liên nói với hắn đây là huynh trưởng cố ý dặn dò. Dừng dừng, lại nói với hắn: “Lão gia vẫn muốn ngươi có thể quay về, bày trí trong viện, ngay cả thư phòng lúc trước của ngươi, đều được giữ nguyên như cũ.”
Chu Sưởng hơi hơi mím môi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Trần Tiểu Liên thật sự tiều tụy, lại vẫn kiên quyết canh giữ trước giường Chu Hi, nam nhân trên giường vẫn long chương phượng tư kiêu ngạo cao tuấn như cũ, chỉ là suy yếu đến nỗi tựa như là ánh sáng dưới mặt băng, chạm vào sẽ vỡ nát.
Chu Sưởng nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại ca ngủ.
Hốc mắt chua xót vô cùng, liền thấy Chu Khác đổi qua chiếc ghế nhỏ khác cùng ngồi trước giường, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nổi bật lên một đôi mắt thâm đen, nhìn liền biết nhóc cũng cực kỳ mỏi mệt.
Dù sao thì tuổi tác quá nhỏ, chịu mệt không nổi.
Vừa lúc Chu Dục cũng bước vào, thấy hắn đang nhìn Chu Khác, nhân tiện nói: “Khác ca nhi vẫn luôn ở đây với huynh trưởng, không chịu đi nghỉ ngơi, ngươi là phụ thân của hắn, ngươi khuyên hắn một chút.”
Chu Sưởng lắc lắc đầu: “Đã nói làm thừa tự cho đại ca. Hắn là nhi tử hiếu thuận, ta không thể ngăn cản hắn tẫn hiếu. Để hắn ở lại đi, không chịu nổi thì ta bế đi ngủ là được.”
Tiếng xưng hô “đại ca” này, cứ thế mà dễ dàng ra khỏi miệng.
Chu Dục khẽ thở dài, lắc lắc đầu: “Tính tình cố chấp như vậy, cũng không biết là giống đại ca hay là giống huynh đây.”
Nói xong lại tự cười: “Vốn chính Lục ca ngươi lại càng giống với đại ca, ta thì không giống. Ai cũng nói như vậy, bệ hạ cũng nói như vậy.”
Chu Sưởng hơi hơi mím môi, không nói thêm được gì, trầm mặc một lát mới hỏi: “Thái y nói thế nào, vì sao đại ca vẫn chưa tỉnh?”
Chu Dục lắc lắc đầu: “Thái y vẫn chưa kết luận, chỉ nói là không phải trung phong, nhưng rất suy yếu, tuy rằng không lo đến tính mạng, nhưng... Mấy năm nay, đại ca đã quá mỏi mệt.”
Dứt lời lại như nhớ ra chuyện gì, thò tay kéo lấy ống tay áo Chu Sưởng: “Lục ca, đi theo ta, ta có thứ này muốn cho ngươi xem.”
Chân mày Chu Sưởng vẫn không giãn ra được, nghe vậy liếc nhìn đệ đệ, hỏi: “Thứ gì, quan trọng vậy sao? Đại ca như vầy, ta không có tâm trạng.”
Chu Dục kéo hắn ra ngoài, nói: “Là đồ của đại ca. Mấy hôm nay ta thay đại ca dọn lại thư phòng, mới nhìn thấy.”
Nói xong dừng một chút, liếc nhìn Chu Sưởng: “Đại ca có lẽ không muốn cho ngươi thấy, nhưng ta cảm thấy ngươi nên nhìn một cái.”
Chu Sưởng miễn cưỡng nhếch môi: “Thập lang lớn rồi, đồ ở trong thư phòng của đại ca mà cũng dám lục, ta nhớ rõ ngày xưa ngươi ngay cả bước vào cũng không dám. Sao hả, đại ca giấu không cho ta xem, không phải đều là mấy thứ hắn mắng ta hay sao? Hắn đường đường là thừa tướng, ta lại nghĩ rằng hắn không nên làm mấy việc như vậy.”
Chu Dục cũng cười, lắc lắc đầu, dẫn Lục huynh vào thư phòng, lấy ra một hộp gỗ khảm ngọc trai khắc nhánh tùng, đặc trước mặt Lục huynh.
Chu Sưởng cảnh giác đánh giá, cứ cảm thấy như huynh trưởng phong ấn cái gì nhưng là mãnh thú hồng thủy ở bên trong vậy.
Nhưng mà không có hồng thủy, cũng không có mãnh thú, bên trong đều là thơ từ.
Là thư từ mà huynh trưởng nhà hắn lui tới với Ôn Tử Nhiên trong suốt ba năm hắn ở Kinh Châu kia.