Chu Hi ngồi trong Chính sự đường, bất động như núi.
Bên cạnh chồng công vụ chất cao như núi có một tờ giấy, viết danh tự những đại thần mà hoàng đế triệu kiến trong mấy ngày nay, bên phải là những người sau khi bị hoàng đế triệu kiến đã đầu hàng y, bên trái là còn lại.
Mắt nhìn nhân số đối lập, uống ngụm trà, khóe môi hơi hơi giương lên.
Khí định thần nhàn.
Hoàng đế hôm nay đã khác xưa, bắt người thay đổi, lại như thế nào?
Chỉnh chỉnh bốn năm hoang phế triều chính, đâu thể nửa năm một năm là có thể vãn hồi? Thế gia đại tộc đã chịu đủ sức ép trong tiền triều, ngày nay đã sớm biết nên làm thế nào kết đoàn kết đội đối phó quyền uy hoàng đế.
Trừ vài kẻ lẻ tẻ không nổi bật, phàm là có quyền thế có đầu óc, sẽ không ai ngu xuẩn như vậy.
Nga, riêng Ôn Tử Nhiên không tính. Vị đồng niên của hắn kia tuyệt đối không ngu ngốc, đâu chỉ không ngu, dứt khoát thông minh đến bóng loáng bóng mượt, cẩn thận – may mà hắn chỉ muốn ở trên bờ quan sát mà thôi.
Nếu đã không muốn ướt giày, vậy tạm để hắn qua bên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt giấy, nhưng cũng không nhìn tới nữa.
Không cần nhìn nữa.
Sáu ngày sau chính là đại triều hội, chắc là sẽ ổn thôi, ngày mai liền lôi gia chủ mấy đại thế gia đến họp bàn một chút, lén nghị định, việc này coi như xong.
Hàng trăm châu quận trong thiên hạ, ngàn lời vạn chữ đều đang chất đốn trên bàn hắn, thân là thừa tướng một nước, hắn còn nhiều việc phải bận tâm, không có quá nhiều tinh lực có thể dùng để chú ý tới thế cục tất thắng.
Vào lúc sắp rời khỏi nha phủ, lại có thái giám đến thỉnh, nói là bệ hạ triệu kiến.
Chu Hi nhướn mày theo bản năng, cảm giác lúc này đúng là không thích hợp, nhưng dù sao cũng là thiên tử triệu, hắn luôn không muốn phải mất cấp bậc lễ nghĩa trong những chuyện nhỏ nhặt, huống chi hắn cũng thật muốn biết vào lúc này hoàng đế lại muốn gọi hắn đến làm gì.
Sẽ không phải là chịu thua chứ?
Liền cong cong khóe môi đứng dậy.
Hoàng đế vừa không có ở Thùy Củng điện, cũng không ở Noãn các, thái giám dẫn đường cho hắn đi có vẻ hơi xa, cơ hồ muốn đi đến hậu cung.
Chu Hi cảm thấy không ổn, liền hỏi: “Bệ hạ đến cùng ở nơi nào?”
Thái giám kia vội cúi người, cười nịnh nọt: “Ngài đi theo nô là được, hai ngày nay tâm trạng bệ hạ không tốt, không muốn đợi trong Thùy Củng điện, nói phiền lòng.”
Chu Hi ý vị thâm trường mà cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phiền lòng sao?”
Một lời thì thầm nhẹ nhàng, thái giám kia nghe không rõ, nhìn thấy Chu Hi không giống như đang nói chuyện với hắn, cũng biết điều không hỏi thêm.
Tiếp tục dắt người đến một cung điện hoang vắng gần tẩm cung hoàng đế.
Tuy Chu Hi không hỏi thêm, lại vài lần ngừng bước nhìn bốn phía, sợ hoàng đế gán hắn tội danh đột nhập hậu cung.
Đợi đến khi tới trước cung điện kia, nhìn quanh bốn phía, trước cửa đứng mấy người canh gác, đều là những gương mặt quen thuộc bên cạnh hoàng đế, liền biết hoàng đế thật chờ hắn ở chỗ này.
Ngược lại cảnh trí cũng không tệ... Là vì giải sầu sao?
Cũng chưa từng nghe nói hoàng đế có tài văn thơ gì đâu.
Cân nhắc xong, liền nâng bước đi vào trong cung điện kia.
Cuối thu, trời tối sớm, trong điện đã châm nến, thanh thanh lãnh lãnh, Chu Hi chậm rãi bước vào, nghe tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Lại nghe một thanh âm quen thuộc cười nói: “Thừa tướng yên tâm, nơi này chỉ có mình trẫm, không có mai phục đao phủ gì đó cả.”
Chương 35
Chu Hi ngồi trong Chính sự đường, bất động như núi.
Bên cạnh chồng công vụ chất cao như núi có một tờ giấy, viết danh tự những đại thần mà hoàng đế triệu kiến trong mấy ngày nay, bên phải là những người sau khi bị hoàng đế triệu kiến đã đầu hàng y, bên trái là còn lại.
Mắt nhìn nhân số đối lập, uống ngụm trà, khóe môi hơi hơi giương lên.
Khí định thần nhàn.
Hoàng đế hôm nay đã khác xưa, bắt người thay đổi, lại như thế nào?
Chỉnh chỉnh bốn năm hoang phế triều chính, đâu thể nửa năm một năm là có thể vãn hồi? Thế gia đại tộc đã chịu đủ sức ép trong tiền triều, ngày nay đã sớm biết nên làm thế nào kết đoàn kết đội đối phó quyền uy hoàng đế.
Trừ vài kẻ lẻ tẻ không nổi bật, phàm là có quyền thế có đầu óc, sẽ không ai ngu xuẩn như vậy.
Nga, riêng Ôn Tử Nhiên không tính. Vị đồng niên của hắn kia tuyệt đối không ngu ngốc, đâu chỉ không ngu, dứt khoát thông minh đến bóng loáng bóng mượt, cẩn thận – may mà hắn chỉ muốn ở trên bờ quan sát mà thôi.
Nếu đã không muốn ướt giày, vậy tạm để hắn qua bên.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt giấy, nhưng cũng không nhìn tới nữa.
Không cần nhìn nữa.
Sáu ngày sau chính là đại triều hội, chắc là sẽ ổn thôi, ngày mai liền lôi gia chủ mấy đại thế gia đến họp bàn một chút, lén nghị định, việc này coi như xong.
Hàng trăm châu quận trong thiên hạ, ngàn lời vạn chữ đều đang chất đốn trên bàn hắn, thân là thừa tướng một nước, hắn còn nhiều việc phải bận tâm, không có quá nhiều tinh lực có thể dùng để chú ý tới thế cục tất thắng.
Vào lúc sắp rời khỏi nha phủ, lại có thái giám đến thỉnh, nói là bệ hạ triệu kiến.
Chu Hi nhướn mày theo bản năng, cảm giác lúc này đúng là không thích hợp, nhưng dù sao cũng là thiên tử triệu, hắn luôn không muốn phải mất cấp bậc lễ nghĩa trong những chuyện nhỏ nhặt, huống chi hắn cũng thật muốn biết vào lúc này hoàng đế lại muốn gọi hắn đến làm gì.
Sẽ không phải là chịu thua chứ?
Liền cong cong khóe môi đứng dậy.
Hoàng đế vừa không có ở Thùy Củng điện, cũng không ở Noãn các, thái giám dẫn đường cho hắn đi có vẻ hơi xa, cơ hồ muốn đi đến hậu cung.
Chu Hi cảm thấy không ổn, liền hỏi: “Bệ hạ đến cùng ở nơi nào?”
Thái giám kia vội cúi người, cười nịnh nọt: “Ngài đi theo nô là được, hai ngày nay tâm trạng bệ hạ không tốt, không muốn đợi trong Thùy Củng điện, nói phiền lòng.”
Chu Hi ý vị thâm trường mà cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phiền lòng sao?”
Một lời thì thầm nhẹ nhàng, thái giám kia nghe không rõ, nhìn thấy Chu Hi không giống như đang nói chuyện với hắn, cũng biết điều không hỏi thêm.
Tiếp tục dắt người đến một cung điện hoang vắng gần tẩm cung hoàng đế.
Tuy Chu Hi không hỏi thêm, lại vài lần ngừng bước nhìn bốn phía, sợ hoàng đế gán hắn tội danh đột nhập hậu cung.
Đợi đến khi tới trước cung điện kia, nhìn quanh bốn phía, trước cửa đứng mấy người canh gác, đều là những gương mặt quen thuộc bên cạnh hoàng đế, liền biết hoàng đế thật chờ hắn ở chỗ này.
Ngược lại cảnh trí cũng không tệ... Là vì giải sầu sao?
Cũng chưa từng nghe nói hoàng đế có tài văn thơ gì đâu.
Cân nhắc xong, liền nâng bước đi vào trong cung điện kia.
Cuối thu, trời tối sớm, trong điện đã châm nến, thanh thanh lãnh lãnh, Chu Hi chậm rãi bước vào, nghe tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Lại nghe một thanh âm quen thuộc cười nói: “Thừa tướng yên tâm, nơi này chỉ có mình trẫm, không có mai phục đao phủ gì đó cả.”