Cảm xúc nóng rực trên môi khiến cho đầu óc Chu Hi oong lên một tiếng, khí lực không biết từ đâu, mạnh mẽ đẩy hoàng đế ra.
Mắt thấy y còn muốn sáp lại đây, Chu Hi mạnh mẽ đè nén cảm giác kinh hoàng trong lòng, lớn tiếng chất vấn khiển trách: “Thần là thừa tướng đương triều, bệ hạ lại suồng sã dâm nhục như vậy, chẳng lẽ muốn làm Cao Dực sao!?”
Nhiếp Huyễn ngưng một chút.
Chu Hi thoáng nhẹ nhàng thở ra, cho rằng nhắc tới tên hôn quân bị thần tử đâm chết trên giường kia là đã đủ đề khiến cho vị hoàng đế trước mặt tỉnh táo lại, nhưng vẫn hung tợn trừng mắt với hoàng đế, sợ y lại tiếp tục động thủ động cước.
Ngay sau đó nhận được một bạt tai khiến trước mắt tối đen.
Hắn lớn như vậy, vẫn chưa bao giờ ăn một cái tát đâu, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy bên tai oong oong, sau đó mới cảm thấy gò má nóng rát đau đớn.
Hoàn toàn bị đánh đến mơ màng.
Hoàng đế lại không buông tha, vươn tay, thập phần dùng lực niết cằm hắn, nhìn khóe môi rỉ máu của hắn, cười lạnh hỏi: “Cao Dực thế nào?”
Ngữ khí không mang theo ý cười thật thật giả giả như thường ngày, mà đã trở nên lạnh lẽo ngoan lệ.
Ù tai nhanh chóng rút đi, Chu Hi rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cắn răng nói: “Ngươi!”
Tay Nhiếp Huyễn còn đang niết cằm hắn, từng ngón tay siết chặt, gằn từng chữ: “Nói, Cao Dực thế nào?”
Trẫm chính là Cao Dực.
Sao khi trọng sinh vốn dĩ y cũng không muốn truy cứu chuyện của kiếp trước, chỉ là những lúc nghe thấy tên mình bị gọi lên như hôn quân, bị người xem như là Kiệt Trụ, một cỗ phẫn nộ bất bình vẫn xông thẳng lên đầu, không thể áp chế.
Thậm chí theo bản năng liền động thủ đánh Chu Hi.
Y cố gắng hít khí, muốn dập tắt lửa giận trong lòng, lại nghe Chu Hi lạnh giọng trách mắng: “Cao Dực hoang dâm vô độ, tiết ngoạn triều thần, cuối cùng bị thần tử đâm chết trên long sàng, để tiếng xấu muôn đời – tấm gương nhà Ân không xa, bệ hạ chẳng lẽ không biết sao?!”
Nhiếp Huyễn hít sâu một ngụm, muốn áp chế cơn giận này xuống.
Không áp nổi.
Lại là một bạt tai, đánh vào cùng một bên mặt, lực đạo quá lớn, đánh đến nỗi phát quan của hắn cũng rớt xuống.
Nhiếp Huyễn nắm cổ áo hắn, ném hắn lên mặt đất, ném trúng một vị trí không ổn, cả người va vào chân bàn, chỉ cảm thấy xương sống cũng muốn gãy, giữa hỗn loạn, hai tay bị bắt lấy, cột chặt vào chân bàn.
Lúc tầm mắt có thể ổn định lại, liền thấy gương mặt âm hàn của hoàng đế hạ thấp xuống, cười lạnh nói: “Thừa tướng thật đúng là miệng lưỡi lợi hại.”
Ăn hai cái tát, má nhanh chóng sưng lên, búi tóc tán loạn, nhìn thê thảm.
Chu Hi cảm thấy đầy miệng là mùi máu tươi, rất khó chịu, theo bản năng nuốt nuốt.
Cằm lại bị nắm lấy.
Ánh mắt hoàng đế lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Một bên má Chu Hi đau nhức tê tê, nhất thời không nói ra lời, chỉ cùng hoàng đế đối mặt, trong đôi mắt phượng cũng tràn đầy nội khí.
Nhiếp Huyễn như dã thú, thở dốc vài hơi, cuối cùng miễn cưỡng bình phục tâm trạng, cười rộ lên, chỉ là tiếng cười lại làm cho lòng người sợ hãi: “Thật sự là một đôi mắt đẹp. Trẫm đã sớm muốn nhìn xem, một đôi mắt như vậy, lúc bị thao khóc...sẽ trông như thế nào.”
Nói xong liền thò tay cởi áo hắn.