Từ sau khi tới nơi này y đã ngủ với hai người, Ôn Tử Nhiên là nhát gan không nóng không lạnh, bị ôm vào giường liền sợ đến nhanh rớt nước mắt, sau khi đồng ý rồi vẫn không ngừng ngượng ngùng, khóc đến đáng yêu vô cùng; Nhiếp Kỳ lại là cao quý yếu ớt, nắm cổ tay mạnh một chút ánh mắt liền ướt, nhát gan đến mềm mại, trên giường cũng dễ dàng bị chơi khóc, đôi mắt đẹp ẩn lệ như hàm xuân, phong tình vạn chủng không thể nói nên lời.
Nhiếp Huyễn đối đãi với bọn họ cũng xem như là ôn nhu, đối với Ôn Tử Nhiên căn bản là không động một ngón tay, khi hoan hảo lại săn sóc tỉ mỉ còn trân trọng hơn cả người bình thường đối với tân hôn thê tử; ngay cả đối với Nhiếp Kỳ, cũng bất quá là cột tay lại để hắn chịu sự tra tấn dày vò của tình dục, ngoại trừ nơi cổ tay bị siết chặt cũng chưa từng xuống tay quá nặng.
Nhưng chính là Chu Hi hai ba lần khiến y tức giận, mới bị kích thích đến nộ khí thượng đầu, xuống tay không còn chừng mực.
Cố tình Chu Hi lại không chịu khóc, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không chịu rơi xuống, nước mắt sinh lý vì đau mà thành, cũng quật cường ngưỡng mặt, dùng hốc mắt nuốt trở về.
Kiếp trước Nhiếp Huyễn làm hoàng đế, tuy rằng bị điệt nhi soán nghịch phá hỏng thanh danh, nhưng văn trì võ công cũng không phải là nói xuông.
Y từng chủ trì nam chinh bắc chiến, từng được vạn bang triều bái, cũng từng đặt gián thần thanh chính nhất, tể thần hiền năng nhất ở dưới thân tham hoan một hồi.
Trãi hết phàm trần, y cho rằng chính mình sẽ không còn này sinh dục vọng chinh phục mãnh liệt đối với bất cứ thứ gì nữa cả.
Nhưng chỉ trong một nháy mắt này, y ý thức được, mình sai lầm.
Chinh phục dục và thi ngược dục khó có thể khống chế tựa như bản năng của dã thú bị kích phát chiếm cứ lấy thức hải, một ngụm cắn lên cần cổ thon dài của Chu Hi vì ngưỡng mặt mà bại lộ ra trước mặt y, nương nhở máu trơn điên cuồng đưa đẩy eo đỉnh lên.
Cái gì là kỹ xảo hoan ái, cái gì là suy xét chính trị, tất cả đều bị quăng ra sau đầu.
Trong lòng y chỉ còn lại một ý niệm tràn đầy: muốn nhìn thấy nam nhân này ở dưới thân mình khóc xin tha.
Muốn chinh phục hắn, làm hỏng hắn...đập vỡ hắn...
Y hai đời làm vua, tâm tư ẩn dấu thật sâu, ngày thường đã có thể dễ dàng khiến cho không ai đoán trúng tâm ý của mình, giờ phút này lại không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân.
Quật cường kiêu ngạo như thế này thật sự mê người biết bao nhiêu, y liền chìm sâu không thể ngừng.
Vật cứng thô nóng không lưu tình đâm thẳng vào trong huyệt động non mềm, dựa vào máu trơn chầm chầm thao mở thân mình căn chặt bên dưới.
Đôi môi Chu Hi đã sớm bị cắn nát, trong miệng đầy mùi máu tươi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, chỉ đau đến cả người đều run sợ.
Từ từ không còn gắng gượng được, ý thức trở nên hôn trầm, thân mình cũng buông lỏng từng chút, cương ngạnh nơi hạ thân cũng đạt được thông thuận, mỗi lần đều là đỉnh vào nơi sâu nhất lại rút ra cả căn, đại khai đại hợp thao làm, đâm đến ba ba rung động.
Chen lẫn một vài tiếng vang dâm mĩ ướt át nhỏ vụn.
Nhiếp Huyễn tách hai chân thon dài của hắn ra hung hăng đỉnh lộng, vừa bóp vừa nhéo mặt trong đùi vừa gặm cắn cần cổ thon dài của hắn, không chút cố kị có để lại dấu vết hay không.
Chu Hi thà chết cắn môi không lên tiếng, chỉ khi đau cực mới nghe thấy vài tiếng rên rỉ kìm nén.
Không biết bị thao đã bao lâu, Nhiếp Huyễn động mạnh thân, tiết từng luồng tinh thủy vào nơi sâu nhất bên trong huyện động nhỏ hẹp, sau đó gối lên vai hắn bất động.
Rốt cuộc Chu Hi cũng buông lỏng khớp hàm, gương mặt trắng bệch thở hổn hển.
Không giống với hơi thở nặng nhọc của Nhiếp Huyễn, mà vừa suyễn vừa nhẹ vừa mỏng, khàn khàn hít khí.
Hắn đau đến chỉ cảm thấy nửa người dưới như không còn là của mình, đau như bị một lưỡi dao cùn bắt đầu lăng trì từ nơi mềm yếu nhất sâu bên trong cơ thể, từng dao phảng phất như cắt đến tận xương cốt, đau đến tê liệt.
Không chỗ nào không cảm thấy suy yếu, nếu không phải hai cố tay còn đang bị cột lên chân bàn, hắn tuyệt không có khả năng dựa vào sức mình mà còn ngồi được.
Thân thể mệt mỏi hư hao, liền hậu tri hậu giác thấy lạnh lẽo, xiêm y bị cởi còn phủ trên đầu vai, hạ thân ngay cả giày vớ đều bị lấy hết, cứ như vậy ngồi trên nền gạch trong đêm trời thu, cho dù bên dưới có lót thêm một lớp y bào cũng không khác biệt gì cả.
Khuất nhục thê thảm không thể chịu nổi, dứt khoát muốn khóc.
Lại tựa như nghe được thanh âm kia, vọng qua thời gian lâu dài xuyên qua trần ai, nhẹ nhàng mà kiên định vang lên giữa một mảnh tiếng khóc ngập tràn: “Hi nhi, không cho ngươi khóc...có nghe thấy không, chỉ có ngươi là không thể khóc!”
Hắn nhắm chặt hai mắt, nuốt trở về ẩm ướt lăn lộn nơi hốc mắt.
Đầu vai bỗng nhiên nhẹ hẫng.
Nhiếp Huyễn nghỉ mệt xong, ngẩng đầu nhìn thấy được dáng vẻ mềm yếu tái nhợt của hắn, trong lòng nảy sinh một tia thương tiếc, lại gần muốn hôn lên đôi môi kia.
Hơi thở nóng ướt càng đến gần, Chi Hi cũng chưa mở mắt, theo bản năng nghiêng đầu, tránh được.
Liền không nhìn được sự thay đổi trong ánh mắt Nhiếp Huyễn.
Hôn môi có thể tránh, lại không cách nào tránh né được bàn tay hoàng đế đang sờ loạn bóp nắn trên người. Hiện giờ từ eo trở xuống đều đau đến không muốn nhúc nhích, trốn cũng không thoát, thầm nghĩ việc đã đến nước này, nhắm mắt làm ngơ là xong.
Một lát sau, lại trợn mắt lên kinh hãi muốn chết.
Tính khí hoàng đế còn chôn bên trong thân mình chưa rút ra, lại cứng rắn.