Nhiếp Huyễn nói xong liền quay về tẩm cung tắm rửa thay quần áo.
Bước ra khỏi tẩm điện ngâm mình trong ôn tuyền, thoải mái thở dài, buồn ngủ.
Tắm khoảng nửa canh giờ, cung nữ thái giám hầu hạ đều cho rằng hoàng đế đã ngủ, lại thấy y bật ngồi dậy, đầy mặt kinh hoàng hối hận la lên: “Thay quần áo!”
Lão thái giám còn tưởng rằng y bị rối loạn nhân cách tâm thần phân liệt, mờ mịt hỏi: “Bệ hạ?”
Hiện tại sau khi cơn nóng giận qua đi, đầu óc thanh tỉnh không ít, bỗng dưng nhớ tới trời lạnh như vậy, trong Thiên điện ngay cả chậu than cũng không có, trên người Chu Hi cũng chỉ còn lại hai lớp áo mở toang, nếu thật bị cột một đêm, thân mình xương cốt đều không khỏe, bị y làm chết không phải là chuyện đùa.
Nhiếp Huyễn toát mồ hôi lạnh, gọi người thay y phục, vội vã đi Thiên điện.
Lão thái giám khuyên y: “Càng khuya càng lạnh, chỗ thừa tướng, các nô tài đi cũng được rồi.”
Nhiếp Huyễn vung một bạt tai khiến lão ngã ra, lạnh giọng nói: “Trẫm nói ngươi nghe không hiểu sao! Nhanh lên!”
Vừa rồi đầy đầu bực tức, cả người không tỉnh táo được, không để ý.
Lúc ngâm mình thoáng buồn ngủ, giữa mơ màng lại có chút ý niệm, bỗng nhiên nhớ tới Chu Hi một thân bê bối còn bị y cột lại trong Thiên điện.
Cả người chợt tỉnh lại.
Thu thập Chu Hi một lần không tính là cái gì, cho dù cột lại bá vương ngạnh thượng cung cũng không sao, nhưng nếu thật đùa chết người, sẽ là chuyện lớn.
Huống chi với thế cục hôm nay, tuy rằng y cáu giận Chu Hi, lại thật sự còn chưa thể không có hắn.
Vì vậy đối với y Chu Hi cũng như là chính thê mà y phải phụng mệnh cha mẹ rước về thế nhưng cảm tình lại bất hòa, cố tình một không thể hưu hai không thể hòa ly, những lúc quan trọng còn phải giữ gìn tôn nghiêm thể diện trước mặt thiếp thấp cùng hạ nhân.
Tuy rằng không nghe lời, nhưng đây vẫn là một thừa tướng giúp y trị quốc.
Chính mình tạo nghiệt, chỉ có thể tự đến thu thập.
Vội vàng mang người đến thiên điện, lại không cho ai đi vào, Nhiếp Huyễn tự đẩy ra cửa điện.
Chu Hi vẫn còn bị cột vào chân bàn, cả người co cụm lại, dải đai lưng tắt trong miệng kia thấm đẫm nước dãi, toàn thân phủ kín dấu vết hoan hảo, bộ dáng dâm loạn không thể chịu được.
Nhiếp Huyễn đứng ở cửa điện, ngăn tầm mắt mọi người bên ngoài, phân phó: “Lấy chậu nước đến.”
Dừng một chút lại nói: “Còn phải chuẩn bị sẵn thuốc trị thương.”
Hạ nhân chuẩn bị xong nhanh chóng đưa tới, nước là nước ấm, hoàng đế tự tay nhận lấy, nhúng khăn mặt vào trong nước, ôm lọ thuốc vào ngực, một tay bưng, một tay đóng cửa điện.
Thừa tướng đã mất ý thức, phát sốt, nóng đến phỏng tay.
Nhiếp Huyễn ngồi xổm xuống quan sát kỹ một lát, chính mình cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng, trước lấy ra dải đai lưng trong miệng hắn, Chu Hi vô thức ho sặc vài tiếng, tựa như muốn giãy dụa tỉnh dậy, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra nổi.
Nhiếp Huyễn nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay hắn đã trở thành bầm tím, chậc chậc than một tiếng, gỡ trói cho hắn.
Không còn gì neo giữ, cả người Chu Hi mềm mềm ngã xuống sàn, Nhiếp Huyễn nhanh tay lẹ mắt, ôm hắn vào. Khiêm khiêm quân tử ôn lương như ngọc giờ đây sốt thành một khối than nóng, áo lót trên người lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cả hai đời làm người, Nhiếp Huyễn hiếm khi ép buộc người khác thành ra như vầy, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, dự tính Chu Hi không qua bảy tám ngày cũng đừng nghỉ tới việc xuống giường.
Y cảm nhận rõ mùi vị không phân biệt được trong lòng mình, cầm lấy khăn lau mặt cho Chu Hi.
Không khỏi thầm hận người này không biết điều.
Khăn nóng xoa lên mặt, Chu Hi nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, Nhiếp Huyễn cư nhiên có chút ngứa ngáy trong lòng, thò tay lau xuống mặt trong đùi căng bóng của hắn, mò ra một tay trơn ướt cùng với những vết bầm do bóp nhéo, sắc mặt rốt cuộc có chút khó nhịn, mở to mắt nhìn, đưa tay cầm cái chặn giấy, cẩn thận rút ra.
Bên trên chặn giấy ngọc đều là tinh thủy và vết máu.
Nhiếp Huyễn hơi mím môi, cầm lấy khăn nhẹ nhàng cẩn thận chà lau vết dơ giữa hai chân hắn, tuy rằng Chu Hi thần trí không rõ, lại vẫn né tránh theo bản năng, không một chút nhu thuận.
Đến khi những thứ ở bên trong cũng đã được lau sạch, ngay cả Nhiếp Huyễn cũng ra một thân mồ hôi.
Thở dài nghĩ, tự làm, tự chịu.
Còn lấy ra thuốc trị thương bí chế trong cung, nhẹ xoa lên vết thương của hắn.
Cổ tay sưng, môi bị cắn nát, eo lưng bị đụng vào chân bàn bầm tím, dấu hôn đầy cổ, trên ngực còn có vài dấu răng, thắt lưng bị bóp một vòng, trên đùi càng khiến người không nỡ nhìn.
Lại lo lắng đến dấu tát tai còn in trên mặt hắn không biết có tiêu đi được không, bất quá sốt đến đỏ lên như vậy, cũng miễn cưỡng có thể che dấu được mấy phần.
Cẩn thật dè chừng bế Chu Hi lên nhuyễn tháp trong Thiên điện, cởi ngoại bào của mình ra đắp lên cho hắn, xoay người mở hé cửa điện, ló đầu nhìn người ở ngoài hỏi: “Xiêm y của thừa tướng đã mang đến chưa?”
Cung nữ lập tức bưng khay lên, hoàng đế nhận lấy, đóng cửa lại.
Nhiếp Huyễn làm hoàng đế hai đời đều chưa từng hầu hạ ai như vậy, Chu Hi lại bất tỉnh nhân sự, không hề phối hợp, hệt như đang tẩm liệm cho người chết vậy, mệt cực kỳ.
Đến khi một thân xiêm y của Chu Hi đã chỉnh tề đâu ra đó, rốt cuộc Nhiếp Huyễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghĩ nghĩ, lại xoay người nhặt lên cái chặn giấy ngọc kia, lau sạch sẽ cất vào trong lòng hắn.
Lúc này mới ra khỏi điện, nói: “Đi, tìm thái y đến, phải cẩn thận một chút, mắt mù một chút.”