Thừa tướng cáo ốm đến ngày thứ ba, Nhiếp Huyễn đến thăm bệnh.
Tướng phủ đã từ chối tiếp khách ba ngày, chỉ nói thừa tướng bệnh nặng, cho dù là ai cũng không cho vào thăm, bên ngoài thậm chí đã có tin đồn lung tung, thậm chí còn nói Chu Hi trung phong. (Trung phong dịch là trúng gió, nhưng mà để nguyên trung phong vì nó là loại trúng gió nặng xong liệt nửa người luôn chứ không phải trúng gió cái cạo gió cái giác hơi cái hết như mọi người nghĩ nha ^^)
Nói là bệnh, lại không thấy Chu gia sốt ruột vội vàng mời danh y, ngay cả y quan trong cung cũng chưa từng được thỉnh tới, danh y trong thành cũng vậy.
Sự tình lộ ra mấy phần không bình thường.
Thánh giá vừa đến, tiếp hay không đã không phải do hắn định đoạt. Thần tử lâm bệnh, Thiên tử thăm hỏi, là một chuyện quân hữu thần cung, cho dù Chu Hi có bệnh còn một hơi, Chu phủ cũng phải mở cửa lớn đón chào.
Nhiếp Huyễn quang minh chính đại đi thẳng đến bên giường Chu Hi, thừa tướng của y dựa vào đầu giường, có vẻ hao gầy tiều tụy thật sự.
Nữ tử vẫn luôn trừng mắt nhìn y kia có vẻ là phu nhân của Chu Hi, một bộ dáng giận mà không dám nói gì.
Nhiếp Huyễn nghiền ngẫm cười cười, ghế dựa cũng không ngồi, trực tiếp ngồi xuống bên giường, cầm lấy cổ tay Chu Hi, vừa muốn mở miệng, đã nghe Chu Hi nói: “Phu nhân, dẫn người lui xuống đi.”
Thừa tướng phu nhân còn đang muốn lên tiếng, Chu Hi mím môi, nói: “Nghe lời.”
Trần Tiểu Liên hung hăng siết khăn tay, mang người lui ra.
Nhiếp Huyễn hứng thú nhìn theo, đợi đến khi thừa tướng phu nhân rời đi hẳn, mới nhẹ giọng cười nói: “Sao chứ, nàng cư nhiên...còn chưa biết?”
Chu Hi nhắm mắt, cổ họng tuy rằng vẫn còn chút tắt, ngữ khí vẫn trước sau như một, bình thản đạm nhiên, thập phần khéo léo: “Khiến cho bệ hạ thất vọng, chuyết kinh còn cho rằng bệ hạ sai người trách đánh thần.”
Nhiếp Huyễn cười rộ ra tiếng: “Sao? Cho rằng trẫm treo ngươi lên đánh? Nàng chưa xem qua thân thể ngươi sao?”
Chu Hi không nói lời nào.
Nhiếp Huyễn cũng lường trước hắn sẽ sĩ diện, đại khái cũng không muốn cho chính thê nhìn thấy dáng vẻ một thân bê bối vì bị nam nhân đùa giỡn của mình, tỏ vẻ kinh ngạc thò tay cởi áo hắn: “Vậy mấy vết thương này làm sao được?”
Chu Hi chưa bới tóc, mái tóc dài vuốt qua một bên, trong phòng đốt một chậu than, trên người chỉ mặc trung y, Nhiếp Huyễn duỗi tay liền cảm thấy trên người hắn nóng đến lợi hại, cư nhiên vẫn còn sốt.
Nhất thời sáng tỏ, mấy vết thương kia, đại khái cũng chưa từng được chăm sóc.
Chu Hi mạnh mẽ đẩy tay y về, mở mắt nói: “Không nhọc bệ hạ quan tâm!”
Nhiếp Huyễn ngẩn người.
Chợt cảm thấy một Chu Hi như vậy cũng có chút khác lạ.
Hồ ly khi híp mắt phơi nắng căn bản là không cùng một loài với khi lộ ra nanh vuốt mà.
Y đều rất thích.
Lúc này cũng không giận, lấy bình ngọc từ trong lồng ngực ra, mìm cười nói: “Thừa tướng thật hung, trẫm nhưng là đến đưa thuốc nha.”
Vừa nói, gương mặt lỗi lạc phong lưu lại làm ra vẻ ẩn tình quan tâm, quả thật hệt như một lang quân lo lắng cho tình nhân mà trèo tường thâu hương.
Chu Hi chỉ muốn cười lạnh, kìm chế, thản nhiên nói: “Không dám làm phiền bệ hạ.”
Nhiếp Huyễn lại trực tiếp cho tay vào dưới mền, sờ đến bên mông, bóp nhéo một phen, trêu đùa: “Nơi này có phải ngày ấy trẫm bôi thuốc cho ngươi xong về sau cũng chưa từng thượng dược lại? Vậy sao có thể khỏe được, sau này trẫm còn muốn dùng nha.”
Cho dù Chu Hi hàm dưỡng tốt bao nhiêu cũng đã không thể nhịn nổi, một đôi mắt phượng trợn tròn, phẫn nộ trừng y, lại nhất thời nói không ra lời.
Thuở nhỏ đều giao du với thế gia quyền quý, giáo dưỡng tốt, bề ngoài hay cách hành xử đều như nhau, hư tình giả ý chốn quan trường cũng đã thấy nhiều, ngược lại vẫn là lần đầu tiên đụng tới kẻ trắng trợn không biết xấu hổ như hoàng đế đây.
Lại còn “sau này còn muốn dùng”?!
Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng tức giận đến không biết làm sao của hắn, cười thêm tươi, nói: “Ngoan ngoãn nằm sấp qua, đừng để trẫm phải động thủ. Bằng không làm ra động tĩnh lớn, khiến cho tôn phu nhân nhìn thấy cái gì, trẫm cũng mặc kệ.”
Đáp lại, Chu Hi gian nan lui vào trong giường, không chịu để hoàng đế lại gần.
Lại thấy hoàng đế tháo giày, trực tiếp leo lên giường.